Nhạc Quân với Trần Cảnh Vũ đang ôm nhau xem tivi dưới tầng thì nhận được tin nhắn của Đặng San San.
(Nè, tối nay 7h ở bar Rose nhé. Chỉ có ba đứa mình thôi, muốn bàn chuyện bí mật nha. Không được mang theo người khác đó.)
Nhạc Quân đọc tin nhắn thì cười cười, nghĩ cô nàng này lại muốn làm chuyện bí mật gì đây. Nhưng cô vẫn nhắn lại ok.
Trần Cảnh Vũ ngồi sau lưng ôm cô nên đọc được hết tin nhắn. Anh cũng không suy nghĩ gì nhiều, có điều lại tò mò liền hỏi: “Con gái bọn em nhiều chuyện bí mật vậy à?” Anh vừa hỏi vừa hôn hôn má phấn nộn của cô, tay luồn vào trong áo cô âu yếm eo thon.
Nhạc Quân đã quen được anh vuốt ve như vậy nên rất thoải mái dựa vào lòng anh mặc tay anh làm càn. Cô cười mỉm xoay đầu nhìn anh: “Không có nhiều, San San hay bày trò thôi. Tối nay ông xã ở nhà đợi em nhé.” Dứt lời cô hôn chụt lên má anh một cái thật kêu.
Trần Cảnh Vũ nào hài lòng với cái hôn má này chứ, anh véo nhẹ eo cô nhìn chăm chú cô nói: “Chỉ vậy thôi à?” Bộ dạng vô cùng không hài lòng.
Nhạc Quân thấy anh hỏi vậy thì phụng phịu, sau đó rất nhanh xoay hẵn người lại dạng chân ngồi trên đùi anh. Cô nhắm ngay môi mỏng hơi nhếch lên của người nào đó hôn xuống. Cô không hôn sâu, chỉ mút nhẹ cánh môi của anh. Lúc định rời khỏi thì Trần Cảnh Vũ giữ chặt gáy cô hung hăng xâm chiếm khoang miệng ngọt ngào, thơm tho của cô. Một tay luồn vào trong áo vuốt ve tấm lưng mảnh khảnh của cô. Nhạc Quân bị anh hôn mạnh như vậy liền rên lên hai tiếng. Trần Cảnh Vũ nhếch miệng hôn nhẹ nhàng lại.
Tiểu Duy bưng trái cây với nước cùng dì Chu đi ra…
“Dạ ông…khụ khụ” Cảnh tượng trước mắt khiến cô nàng đỏ bừng mặt, ho khan hai tiếng. Dì Chu đã từng thấy rồi nhưng đều là thấy rồi lặng im lui ra thôi. Không có trực tiếp như lúc này nha.
Hai người nào đó đang hôn đến quay cuồng nghe tiếng giật mình rời môi đối phương nhìn sang.
“Á…thật xin lỗi. Ông bà chủ…cứ tiếp tục.” Dứt lời dì Chu kéo Tiểu Duy đi lập tức.
Nhạc Quân xấu hổ muốn chết liền vùi mặt vào ngực Trần Cảnh Vũ nũng nịu than: “Lần sau không cho anh hôn ở đây nữa.”
Trần Cảnh Vũ bật cười vì độ đáng yêu quá mức của bà xã. Anh vuốt ve tóc cô hôn hôn lên đó giọng điệu cưng chiều: “Nhà này của anh với em, hôn ở đâu thậm chí làm tình ở đâu ai dám nói. Em xấu hổ cái gì? Họ cũng không phải chưa thấy qua.” Dứt lời nâng mặt cô gái lên, nhìn khuôn mặt ửng đỏ của cô lại quyến rũ, xinh đẹp đến lạ. Không chịu được anh đè cô ra sô pha tiếp tục hôn, tay sờ soạng khắp cơ thể cô một hồi lâu. Anh thấy không ổn liền bế cô lên phòng ngủ.
Nhạc Quân lườm anh đánh một cái vào bộ ngực săn chắn nam tính kia nói: “Đang ban ngày đó.” Cô nghĩ có phải cô chiều anh quá rồi không mà anh hiện tại muốn cô bất kể lúc nào, ở đâu đều không do dự.
Trần Cảnh Vũ cười lưu manh, anh xoay người cô đối diện với mình, tiếp tục bế đi lên. Anh hơi khàn khàn giọng: “Với em, anh lúc nào cũng đói. Vậy nên bà xã cho anh ăn no nào.” Dứt lời anh đẩy cửa phòng ra ném cô lên giường êm.
Nhanh chóng đè lên người cô hôn điên cuồng.
Tay anh nắn bóp gò bồng cao cao vừa vặn bàn tay mình vô cùng thỏa mãn.
“Vũ…ưm...đợi…đợi đã…ưm.” Nhạc Quân nhớ gì đó liền đẩy đẩy anh ra.
“Hửm” Anh không hài lòng vẫn tiếp tục hôn cắn môi cô.
Nhạc Quân cố gắng dời môi: “Anh yêu…anh thích con trai hay con gái?” Tự nhiên cô nhớ tới chuyện này nên muốn hỏi liền lại không để ý tới người nào đó đang hưng phấn thì bị cắt ngang đến mức đen mặt.
Anh dừng hôn cô, bóp mạnh ngực trái cô một cái: “Chúng ta đang làm tình em có biết không hả?” Vợ yêu anh lại ngang nhiên phá chuyện tốt. Để xem anh trừng trị cô như thế nào.
Nhạc Quân chớp chớp mắt cười vô tội lập lức vuốt lông: “Anh yêu, em tự nhiên hiếu kỳ thôi. Trả lời đi mà.” Nhìn thấy sắc mặt đen như đít nồi của anh mới bừng tỉnh. Nghĩ gì đó, thôi xong rồi.
Trần Cảnh Vũ rất kiên nhẫn trả lời cô: “Con gái. Xinh đẹp như em vậy.” Anh không thích con trai đâu, anh chính là chỉ muốn quanh vợ chỉ có duy nhất mình anh là đàn ông thôi.
Cô cười lấy lòng cũng không dám phá chuyện tốt của anh nữa rất ngoan ngoãn đưa tay cởi áo của anh ra. Sau đó đè anh xuống dưới thân mình.
Trần Cảnh Vũ vô cùng hưởng thụ được vợ chủ động ân ái như vậy liền quên hết chuyện khi nãy. Anh rất phối hợp ôm thắt lưng cô vuốt ve.
Nhạc Quân nhìn người nào đó thỏa mãn nằm chờ người phục vụ như vương tử thì cạn lời. Cô tự nhiên muốn trêu anh. Nghĩ vậy cô cười tinh nghịch.
Anh nhìn mọi biểu cảm của người ngồi trên người mình thì buồn cười, chắc cô lại muốn chọc anh đây mà. Vậy cứ để xem cô muốn trêu anh sao đây.
Nhạc Quân thấy anh cười nghiền ngẫm, xấu xa như vậy thì phụng phịu cúi người cắn lên ngực anh một cái. Trần Cảnh Vũ rên lên, hai tay xoa vuốt tấm lưng cô.
Nhạc Quân thỏa mãn sau đó ngồi thẳng lên người anh cởi từng cúc áo của mình. Đến khi toàn bộ đều phơi bày trước mắt anh cô có hơi mất tự nhiên. Lại bị anh nhìn như muốn nuốt trọn mình, cô xấu hổ nằm chôn mặt trên ngực anh.
Bộ ngực mềm mại của cô gái cọ cọ trên người thật con mẹ nó khó chịu.
Phát hiện anh định lật người cô lại thì nhanh tay đè anh.
Trần Cảnh Vũ thở hắt một cái dùng ánh mắt nóng bỏng xen lẫn ý tứ “anh muốn làm em ngay bây giờ”. Có điều cô nào để anh được như ý.
Nhạc Quân khẽ giọng quyến rũ, mật ngọt: “Kiềm chế chút nào ông xã.” Dứt lời cô hôn một đường từ yết hầu dần xuống eo bụng của anh. Đầu lưỡi mềm mại, ướt át vân vê từng chút một trên thân thể đàn ông khiến Trần Cảnh Vũ thở nặng nề, sắp không kiềm được mà đè cô xuống chiếm hữu cô lập tức.
Nhạc Quân cười khẽ bàn tay nhẹ nhàng cởi bỏ quần lót của anh ra, cô vẫn hôn hôn khắp người anh mặc cho người nào đó thở dốc gấp gáp. Nhìn thoáng qua tiểu đệ to lớn của anh, Nhạc Quân đỏ bừng mặt nhưng lại vô cùng kích thích. Cô đưa tay chạm nhẹ vào nó chầm chậm nắm lấy vuốt ve lên xuống, nghe được âm thanh rên rỉ của người đàn ông Nhạc Quân vừa phấn khích cũng vừa thẹn. Cô dời môi xuống tiểu đệ của anh, do dự hai giây mở miệng ngậm lấy nó. Cô cảm giác nó quá lớn khiến cô có chút khủng hoảng nhưng vì khiến chồng vui vẻ, sung sướng cô nguyện ý chịu khó một xíu. Khi dịch lỏng từ nơi đó bắn vào trong miệng cô, Nhạc Quân nuốt không kịp hết những thứ trắng trắng đục đục đó. Cô nghĩ mùi vị không phải quá khó chịu, có chút tanh nhưng dễ ngửi. Cũng không hiểu, cô đã từng nuốt nó một số lần trước đó rồi nhưng dần dần cô thấy hình như mình bị nghiện thì phải.
Trần Cảnh Vũ thở nặng nề, cả người cũng căng cứng nhưng anh cực kỳ sung sướng được cô âu yếm tiểu đệ của mình. Có điều nhìn thoáng qua cô hơi nhíu chặt mày, nhìn dịch đục tràn bên miệng cô anh lại đau lòng. Giọng anh khàn khàn: “Quân Quân, được rồi. Bẩn em.” Miệng nói tay cũng bế cô lên nằm trên người mình. Anh lấy khăn giấy lau sơ qua cho cô, anh thở dài nhìn cô: “Sao lại nuốt hết thế này. Về sau đừng như vậy.” Anh vuốt ve khuôn mặt mịn màng, nhỏ nhắn đang đỏ ửng của cô.
Nhạc Quân lắc đầu cười quyến rũ: “Không sao, em thấy đó là chuyện bình thường khi làm tình. Anh nuốt của em được, thì em cũng nuốt của anh được mà.” Dứt lời cô hôn hôn lên môi mỏng của anh, đưa đầu lưỡi liếm quanh môi anh sau đó mới tiến thẳng vào trong cùng anh triền miên. Một lúc sau cô từ chủ động thành bị động, anh đã đặt dưới người từ lúc nào, hôn cô đến điên cuồng. Cô cảm thấy anh như muốn cắn nát môi của mình còn nuốt sạch mật ngọt trong miệng cô. Đến khi đầu lưỡi đã mỏi nhừ, đau đau anh mới rời khỏi môi cô. Thân dưới cũng nhanh chóng tiến vào nơi riêng tư của cô, luật động từ nhẹ nhàng đến mạnh mẽ. Anh động vừa nhanh, vừa mạnh khiến cô hét lên vài tiếng. Cuối cùng bắn hết bên trong cô anh mới dừng lại.
Ngủ một giấc cô mới tỉnh dậy, bên cạnh không thấy chồng yêu nữa. Cô không nghĩ nhiều vào phòng vệ sinh tắm rửa cho tỉnh táo. Nhìn giờ cũng hơn 6h chiều rồi, cô chọn váy trang điểm sơ qua xong xui mới cầm túi xách xuống dưới tầng.
Tiểu Úc vừa thấy bà chủ đã cười tít mắt chào hỏi: “Bà chủ ra ngoài ạ?”
“Ừm, Cảnh Vũ đâu rồi?” Cô gật đầu cười với Tiểu Úc sẵn tiện hỏi chồng yêu luôn.
Tiểu Úc: “Ông chủ dặn em nói với cô là ông chủ có việc gấp nên đến công ty ạ.”
Nhạc Quân gật đầu, cô ngồi ở sô pha gọi cho Trần Cảnh Vũ.
Không bắt máy.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!