Nhạc Quân vẫn còn giận Trần Cảnh Vũ nên không cho anh thân mật. Đương nhiên cái hình phạt kia được áp dụng rồi, còn khiến ai đó sầu não mấy hôm nay.
Trần Cảnh Vũ không dỗ được bà xã còn bị đuổi khỏi phòng ngủ chán nãn đành kéo đám Âu Dương Cát giải sầu.
Tại phòng Vip Bar nào đó.
“Cậu có còn coi bọn này là bạn không hả? Nếu Âu Dương Cát không nói thì cậu cũng định giấu luôn chứ gì?” Vu Tuấn Âu nghe chuyện Trần Cảnh Vũ gặp chuyện thì tức đến sôi máu. Anh em cái khỉ, chuyện lớn như vậy mà không nói với bọn này.
Lục Lộ Cam cũng trưng ra vẻ mặt muốn đánh Trần Cảnh Vũ một trận.
Chỉ có Âu Dương Cát là bình thường, anh biết việc lần này liên quan đến thế giới ngầm Trần Cảnh Vũ làm vậy là hoàn toàn đúng. Không ai biết được chuyện nguy hiểm như thế nào, càng ít người biết càng tốt. Bọn anh đến cảnh sát cũng không thể nhờ đã chứng mình việc này tuyệt mật ra sao rồi.
Trần Cảnh Thiên cũng mới biết chuyện, ban đầu cũng kinh hoàng không thua ai sau đó thấy mọi chuyện đã giải quyết xong nên mới yên tâm. Cũng làm theo lời dặn của Trần Cảnh Vũ không hé nửa lời với gia đình.
Sau lại nghe được chị dâu giận Trần Cảnh Vũ không cho anh vào giường ngủ thì cười đến muốn nội thương.
Người đàn ông bị vợ vứt bỏ buồn bã tìm người giải sầu, không ngờ còn phải nhìn mấy bộ mặt đang cười trên nỗi đau người khác liền bực bội hơn. Toàn là những con người đáng ghét không có lương tâm.
“Các cậu ngừng đi. Tôi đang khổ lắm rồi.”
LLC phản ứng nhanh vội hỏi: “Xảy ra chuyện gì nữa rồi?” Anh cho là việc kia vẫn chưa giải quyết xong.
Trần Cảnh Thiên hiểu ý liền cười một trận trước những khuôn mặt mơ hồ kia.
Người nào đó lườm anh, sẵn chân đạp cho hắn một cái cảnh cáo.
“Cười gì hả? Cảnh Thiên, cậu nói cho bọn anh nghe xem.” Vu Tuấn Âu nhìn cái tên nhóc kia cười không ngậm được mòm thì muốn nổi điên, mẹ nó chuyện gì cũng phải nói trước đã được không hả.
Em trai xinh đẹp liền cố gắng nhịn cười liếc liếc qua anh hai yêu dấu mới cất giọng trịnh trọng: “Chị dâu phạt anh ấy một tháng không được vào giường ngủ, còn không được thân mật nữa. Há há em cười chết mất thôi.”
LLC, VTA, ADC: “…”
TCV giật giật thái dương: “!!” Anh còn lời nào để cứu vớt chút sỉ diện nữa đâu. Cái thằng em trời đánh.
Sau đó một trận cười của mấy người đàn ông trong phòng. Càng cười càng sung.
“Hahaha TCV mẹ nó cuối cùng cậu cũng có ngày này.” VTA vừa cười vừa đập tay bom bóp. Cậu nghĩ cái tên mặt lạnh suốt năm cũng bị vợ vứt khỏi phòng ngủ. Chuyện này không hot không ăn tiền.
ADC nhếch miệng, anh biết Nhạc Quân giận Trần Cảnh Vũ nhưng chẳng qua cho cậu ta một bài học mà thôi. Nghĩ lại nếu anh là TCV anh cũng sẽ lựa chọn giấu cô.
Sau đó người đàn ông bị vợ vứt bỏ uống rượu không ngừng nghỉ.
Vẫn là Lục Lộ Cam ngăn Trần Cảnh Vũ lại: “Được rồi, cô ấy giận cậu phạt cậu như vậy là nhẹ rồi.”
“Thật đáng đời cậu, lâu lâu phải để cái người cao cao tại thượng như cậu bị phụ nữ ghét bỏ một lần cho chừa.” VTA vừa nói xong liền bị đập một cái muốn hét lên.
Tên đầu sỏ ngoài TCV còn ai nữa. Anh vừa cười vừa bức bối vì bị đánh.
ADC vẫn luôn im lặng lúc này mới lên tiếng, anh nói: “Thật ra nếu tôi là cậu cũng sẽ giấu cô ấy. Có điều cô ấy mà thấy cậu uống rượu như uống nước thế này, đoán chừng sẽ phạt cậu vài tháng không được chạm vào đấy.” Nói đến đây ADC thấy trong lòng như có gì đó nhoi nhói, anh lắc lắc đầu có chút buồn bực không hiểu nổi. Rõ ràng đã cố gắng xóa đi hình bóng người con gái ấy nhưng vẫn không sao xua tan được.
Trần Cảnh Vũ khựng lại, ly rượu trên tay cũng theo đó rời khỏi bờ môi. Anh nhéo mi tâm lại kèm thêm giọng điệu bực bội: “Mẹ kiếp.” Hình phạt này thật sự quá đáng sợ.
Đúng lúc này cửa phòng mở ra, hai cô gái phục vụ bưng trái cây cùng rượu vào.
Năm người đàn ông cũng không để ý tiếp tục trò chuyện.
“Cô làm gì vậy hả?” Đang yên lành Âu Dương Cát nộ lên.
Cô phục vụ lỡ tay làm đổ rượu lên người anh sợ hãi trợn to mắt lập tức xin lỗi: “Tiên sinh, xin lỗi tôi không cố ý.” Giọng nói cô ta run run, biểu hiện vô cùng lo sợ. Cặp mắt rưng rưng ửng đỏ, nước mắt sắp rơi đến nơi.
“Nữ...” VTA giật mình mờ mờ nhìn rõ gương mặt cô ta thì sửng sốt. Sao lại giống tiểu nữ thần của mình vậy chứ. Sau đó mới hoàn hồn, tự vỗ đầu mình một cái. Quá hoang đường.
Lúc này ADC cũng nhìn thấy rõ mặt mũi cô ta. Anh cũng kinh ngạc không khác gì VTA. Cô ta thật sự rất giống Nhạc Quân. Giống đến 80%, nếu người ngoài nhìn thấy sẽ nhầm lẫn. Nhưng anh vừa chạm ánh mắt cô ta liền nhận ra rõ. Ánh mắt của Nhạc Quân luôn thuần khiết, thanh tao kèm theo chút lạnh lùng nhưng cũng tự tin đôi khi vô cùng dụ hoặc khiến người khác bị hút vào đến say mê. Còn hàng giả này trong cặp kia anh chỉ thấy toàn là giả tạo, giảo hoạt muốn trèo cao. Một ánh mắt quá bẩn.
Ai cũng ngạc nhiên vì trên đời này có người giống với Nhạc Quân đến vậy. Thật sự xác suất này không phải không xảy ra, chỉ là không dám tin.
Trần Cảnh Vũ liếc nhìn cô ta hai giây thì dời mắt. Dù khuôn mặt có giống 100% Quân Quân nhà anh thì anh cũng chả quan tâm. Trên đời này chỉ có một Nhạc Quân, bởi vì khí chất trên người cô còn cả mùi hương tự nhiên kia chỉ thuộc về cô.
Sau khi đuổi hai cô phục vụ mấy người đàn ông mới nói về chuyện kỳ lạ này.
“Này, trên đời này sẽ có người giống người vậy dù không cùng huyết thống sao?” Lục Lộ Cam thật ra cũng không quá ngạc nhiên, chuyện này vốn là không quá vi diệu gì. Nhưng giống đến mức này thì không muốn để ý cũng không được.
Trần Cảnh Thiên đáp: “Em cho rằng cô ta hâm mộ chị dâu nên phẩu thuật thẩm mĩ giống thì đúng hơn.” Anh chàng càng nghĩ càng thấy có lý. Liền nhìn sang anh hai mình xin ý kiến.
Trần Cảnh Vũ nhìn nhìn em trai yêu dấu mới mở miệng: “Cũng có thể.” Có điều nhìn thấy có người mang bộ dạng của vợ yêu anh cực kỳ khó chịu. Nghĩ đáng ra mình phải mua bảo hiểm cho khuôn mặt cô mới đúng.
Âu Dương Cát lại không cho là vậy: “Cậu thấy một phục vụ quán bar lại có tiền để phẩu thuật diện mạo à.” Không hiểu sao anh nhớ tới cặp mắt ửng đỏ kia liền bực bội.
“Có khi nào tiểu nữ thần có chị em thất lạc không? Cảnh Vũ cậu về thăm dò cô ấy thử.” Vu Tuấn Âu đúng là hôm nay muốn bị đánh đòn thêm đây mà.
Haha thật sự muốn bị đánh mà, cậu chàng vừa nói xong liền bị mấy cặp mắt vô cùng không thiện cảm nhìn chằm chằm.
Ôi mẹ ơi, anh liền xua xua tay: “Tôi chỉ đưa ra ý kiến thôi mà. Tôi chưa thấy cặp nào không cùng huyết thống lại giống nhau đến vậy. Mấy cậu cũng nghĩ xem, việc có người giống Nhạc Quân thật sự không tốt đâu. Lỡ người kia làm nhiều việc không tốt, với khuôn mặt đó rất dễ bị nhận nhầm.”
Lời Vu Tuấn Âu nói vô cùng có lý,
Trần Cảnh Vũ trầm tư một lúc mới uống nốt ly rượu còn lại. “Tôi sẽ điều tra cô ta trước.”
Trần Cảnh Vũ về nhà đã hơn mười hai giờ đêm.
Anh thật sự rất buồn, trước đây nếu anh về muộn thế này cô sẽ gọi điện hỏi anh vì cô lo lắng.
Nhưng từ lúc chuyện kia xảy ra đến nay đã nửa tháng, hôm nay anh về muộn như vậy cô cũng không nhắn tin hay gọi điện.
Anh biết mình khiến cô giận nhưng rõ ràng đều là vì an toàn cho cô nên anh mới như vậy.
Anh cũng đã nhận sai, cũng hạ mình cầu xin cô tha thứ nhưng cô cứ vậy mà không quan tâm đến anh.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!