Hai người đang chìm trong dục vọng hôn nhau đắm đuối thì rầm. Lại là tiếng động của cửa đập. Trần Cảnh Vũ chửi thầm: Mẹ kiếp. Sau đó bị vợ yêu nhẹ nhàng đẩy ra không thương tiếc. Anh đành phải rút tay ra khỏi áo cô. Còn không quên chỉnh sửa lại quần áo xộc xệch của cả hai.
“Ối, xin lỗi, quá xin lỗi.” Vu Tuấn Âu nghĩ ở phòng bệnh chắc không sao nên mới tự động mở cửa thế này, không ngờ còn thấy một màn kích thích thị giác như vậy. Anh hoàn hồn mới phát hiện thôi xong rồi, phá hỏng chuyện tốt của người ta. Cái tên thù oán sòng phẳng kia chắc chắn sẽ không tha cho mình đâu. Huhuhu. Tôi vô tội mà. Nhìn rõ sắc mặt đen hơn đít nồi của Trần Cảnh Vũ anh chàng càng khổ não hơn, liền quay sang cầu cứu hai bạn yêu dấu, có đều hai tên bạn làm như không quen biết anh. Quá đáng.
Nhạc Quân vẫn là lên tiếng gọi lại ba người đàn ông đang lúng túng ở cửa phòng. “Các anh ngồi ghế đi, em chỉ sốt thôi không cần làm phiền các anh đến thăm thế này.” Cô cũng ngại chết đi được trừng tên đầu sỏ bên cạnh. Anh xem, em mất hết mặt mũi rồi. Trần Cảnh Vũ nhếch môi vuốt vuốt bàn tay cô.
Lục Lộ Cam đi sau hai người nên không thấy cảnh tượng kích tình bên trong nhưng Âu Dương Cát đã thấy rõ. Lúc nhìn tay của Trần Cảnh Vũ bên trong áo cô, anh không biết phải nói sao cảm giác lúc này của mình. Anh nghĩ cũng muốn được như vậy. Ý nghĩ này vừa nổi lên, cả người anh liền như chết lặng. Tự chửi thầm bản thân quá vô liêm sỉ.
Lục Lộ Cam thấy Trần Cảnh Vũ, sắc mặt tệ hơn. “Anh là đến đánh hắn.” Nói đoạn đi lại nắm cổ áo của Trần Cảnh Vũ. Vu Tuấn Âu tái mặt chạy lại can ngăn.
“Hạ nhiệt, hạ nhiệt đây là bệnh viện. Nhạc Quân còn đang truyền nước kìa. Đàng hoàng chút đi.”
Lúc này anh chàng bác sĩ tâm lý trẻ tuổi tài cao mới buông tay. Có điều vẫn dùng ánh mắt như dao nhọn nhìn Trần Cảnh Vũ. Giọng khinh khỉnh: “Ồ còn có người ra tay trước tôi cơ à? Tên nào vậy?”Anh nhìn vết bầm tím trên mặt Trần Cảnh Vũ cười giễu.
Âu Dương Cát ho khan hai tiếng. Trần Cảnh Vũ liếc anh một cái không trả lời.
Nhạc Quân hoàn hồn, kéo tay Lục Lộ Cam vuốt lông: “Jakson em không sao, Cảnh Vũ không phải người xấu xa vậy.” Thấy cô nắm tay mình trấn an Lục Lộ Cam mới bình tĩnh: “Anh tin hắn, cái anh bực là hắn làm em buồn. Nhìn em bây giờ xem.” Vừa nói vừa đẩy cái tên bên cạnh sang một bên.
Trần Cảnh Vũ nhìn tay vợ mình nắm tay tên bạn lại đen mặt. Anh thật muốn hất cái tay tên đàn ông kia ra nhưng sợ vợ yêu trách móc nên nén nhịn. Hừ.
Sau đó ba người đàn ông ngồi ở sô pha nói chuyện. Trần Cảnh Vũ ngồi trên giường Nhạc Quân nắm lấy tay cô, thỉnh thoảng vuốt ve khuôn mặt đã bớt nhợt nhạt của cô.
Liễu Gia Nghi mua cháo thịt về vừa vào phòng đã giật mình. Cô đi mới hai mươi phút về đã thêm bốn người đàn ông chói mắt xuất hiện trong phòng.
“Ơ chào các anh.” Dù sao cũng là bạn bè trong nhóm nên cô rất bình thường.
“San San với Dương Tịch về trước hay sao?” Là ADC hỏi.
LGN gật đầu: “Vâng, chiều hai bọn họ có tiết nên về trước.” Cô vừa nói vừa lấy cháo ra.
Trần Cảnh Vũ liền nhận lấy, gật đầu với cô một cái rất tự nhiên đút cho Nhạc Quân.
“Em khỏe rồi, để tự em.”
Nhưng người nào đó vẫn cố chấp đưa muỗng cháo đến môi cô: “Ngoan, anh đút em.”
Cứ vậy những con người trong phòng bị cho ăn một đống thức ăn chó vô cùng chất lượng mà tức đến điên.
“Cảnh Vũ, chuyện hot seach là thế nào?” Lục lộ Cam lúc này cũng thu lại vẻ bực bội ban đầu. Giương mắt nhìn hai người trên giường kia mà lòng đau như cắt.
Trần Cảnh Vũ đút cô ăn thêm một muỗng không nhìn sang mà cất giọng: “Đúng là tôi qua đêm ở khách sạn kia, cũng gặp cô ta. Lúc này hơi say nên vô tình để cô ta chiếm tiện nghi một chút.”
“Vậy sáng hôm qua thì sao?” ADC vẫn còn cay cú cảnh tình thú lúc sáng qua ở văn phòng Trần Cảnh Vũ.
Mọi người không hiểu câu hỏi này của ADC nên đồng loạt nhìn TCV.
Anh đỡ trán, đúng là mất mặt. Anh hắng giọng: “Lúc đó ngủ ở văn phòng quá mệt nên không phát hiện cô ta bên cạnh, tưởng…Quân Quân.”
“Cậu đúng là đáng bị cô ấy phạt nửa năm chứ nửa tháng quá ít.”
Lúc này ai cũng tờ mờ hiểu mọi chuyện.
Bỗng tiếng cười khẽ của cô gái nhỏ vang lên khiến cả đám ngạc nhiên nhìn qua.
Nhạc Quân mất tự nhiên ho khan giải thích: “À, em chỉ buồn cười thôi.” Cô nhìn TCV hỏi: “Anh còn có thể coi cô ta là em? Anh cũng xuất sắc thật.”
Người nào đó hoảng loạn, vội vuốt lông: “Không không, sao có thể. Cô ta làm sao sánh với em được. Lúc đó tinh thần anh không ổn định mới vậy.” Anh đúng là chưa bao giờ lâm vào tình trạng khốn khổ thế này, chuyện đã đủ ồn ào rồi còn thêm cục nợ lúc sáng hôm qua nữa.
Nhạc Quân ồ một tiếng cũng không muốn hỏi thêm nữa. Cô tin tưởng anh.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!