Chiều cùng ngày Nhạc Quân xuất viện, Trần Cảnh Vũ đưa cô về thẳng biệt thự. Hiện tại với anh vợ là quan trọng nhất.
Anh bế cô lên phòng ngủ. Nhạc Quân thật dở khóc dở cô, nhưng cô mặc anh muốn làm gì thì làm.
Đặt cô lên giường đâu vào đó. Anh dặn:“Em nghỉ ngơi thêm đi.”
“Em không muốn, em khỏe thật rồi mà.” Cô ngủ ở bệnh viện cả buổi rồi, hiện tại anh còn bảo cô ngủ nữa. Thấy người hơi rít cô nhìn anh sai bảo: “Em muốn tắm, anh pha nước ấm cho em đi.”
Trần Cảnh Vũ thấy cô cũng không còn yếu như lúc sáng liền đồng ý để cô tắm.
Anh pha nước xong đến giường bế cô đi.
“Được rồi, để em. Anh ra ngoài đi.” Thấy người nào đó còn đứng yên nhìn mình, Nhạc Quân thật muốn cười.
“Anh tắm cho em.” Không chờ cô đáp anh nhanh tay cởi áo sơ mi cô ra, mọi chuyện rất nhuần nhuyễn.
Nhạc Quân hết cách cũng không ngăn anh nữa. Cô chăm chú nhìn người đàn ông đang chuyên tâm làm việc, anh tỉ mỉ cởi bỏ từng cúc áo thật cẩn thận và thành kính lại không dám nhìn mình. Cô không biết phải nói sao cảm giác lúc này. Cô không còn giận anh nữa. Anh không tin sao?
Khi trên người cô chỉ còn bộ đồ lót, anh định cởi tiếp áo ngực ren Nhạc Quân chặn tay anh lại. Lúc này anh mới nhìn vào mắt cô.
Nhạc Quân nhón chân hôn lên má anh: “Em không giận anh nữa. Thật đó.” Nói đoạn cô ôm eo anh, mặt nâng lên nhìn ánh mắt đang không ngừng thay đổi cảm xúc của anh.
Anh gật đầu: “Ừm” một tiếng sau đó tiếp tục cởi bỏ đồ lót cho vợ. Anh nhẹ nhàng bế cô thả vào bồn tắm.
“Vào tắm với em đi.” Cô kéo tay anh nhẹ nhàng gọi mời.
Trần Cảnh Vũ cả người đã nóng ran từ lúc cởi đồ cho cô rồi. Hiện tại nhìn cảnh tượng mê người trước mắt thật sự quá mức mê hoặc khó mà chống cự được. Nửa tháng nay anh ăn chay cũng khổ quá rồi.
Có điều... “Em còn mệt không?”
Nhạc Quân biết rõ còn nói: “Em mệt thì liên quan gì tới chuyện tắm rửa.” Cô nhìn anh cười cười, ý tứ trêu chọc rõ ràng.
Anh nào còn không hiểu chứ, lập tức cởi đồ trên người cũng vào bồn tắm.
“Tắm cho em đi.” Nhạc Quân đây là đang bù cho anh những ngày qua đó mà.
Trần Cảnh Vũ cười khẽ, anh ôm eo cô hạ môi ngay tai cô cắn nhẹ lên đó: “Em là đang có ý gì đây? Hửm?” Nghe tiếng cười ngọt ngào của vợ khiến cả tâm tình ngột ngạt mấy ngày nay đều theo đó tan biến.
Anh bôi sữa tắm lên người cô, tay di chuyển khắp người cô đến đôi gò bồng trắng mềm kia liền dùng sức nắn bóp mạnh hơn khiến cô gái rên nhẹ, hơi cong eo.
Rửa sạch bọt sữa tắm anh ôm cô xoay lại đối diện với mình, cô rất hiểu tình thấu ý dạng chân ngồi lên đùi anh gác tay lên vai anh. Trên môi nở nụ cười quyến rũ muốn lấy mạng người.
Trần Cảnh Vũ thở hắc ra kéo sát eo cô vào người mình, nơi dưới thân hai người chạm vào nhau.
Tay anh oanh tạt trên lưng cô, môi hôn từ tai đến trán, chân mày, mắt, mũi, má khóe miệng sau đó hạ một nụ hôn môi lưỡi triền miên. Cái lưỡi trơn mềm của cô khiến anh nghiện, rong đuổi nuốt mút như muốn khãm mọi thứ của cô vào anh.
Hai người thở dốc kịch liệt, Trần Cảnh Vũ hôn dần xuống cổ cô mút thật mạnh để lại dấu vết hồng đỏ mờ ám. Anh nâng eo cô lên ngậm lấy bộ ngực trắng nõn. Một tay khác bóp chặt bờ ngực còn lại.
Khi anh đẩy vào nơi mềm mại ướt át của cô, Nhạc Quân hét lên một tiếng. Hai tay báu chặt lấy bờ vai săn chắc của anh.
Sau đó từng tiếng rên kiều mị của cô đều bị anh dùng miệng nuốt lấy.
Hơn nửa tháng không làm nên Trần Cảnh Vũ như cá gặp nước, anh ở trong cơ thể cô tung hoành khắp ngóc ngách, ngang tàng khiến Nhạc Quân suýt ngất.
Đến khi cô mềm oặt không thể đứng dậy anh mới lấy khăn quấn quanh cho cô rồi ôm cô ra ngoài.
“Anh thật muốn lấy mạng em.” Giọng cô nỉ non, có hơi nức nở vì bị anh làm đến mệt chết.
Trần Cảnh Vũ bật cười ôm cô vào lòng âu yếm, giọng khàn khàn dụ dỗ: “Bị em bỏ đói quá lâu rồi.” Tay lại đưa xuống vuốt ve đùi thon mịn của cô.
Nhạc Quân: “…” Cô còn gì để nói nữa đâu, gậy ông đập lưng ông trong truyền thuyết là đây.
Thấy cô im lặng dụi cả mặt vào ngực mình anh càng yêu thương hơn. Thật thích dáng vẻ này của cô.
Hai ngày sau tại tập đoàn Sinsoledad,
“Chủ tịch, xin tha cho em lần này. Mọi việc em làm cũng chỉ vì quá yêu anh. Em đã theo anh nhiều năm, anh không thể tha thứ một lần sao?” Lâm Tĩnh Nhã nhìn vẻ mặt lạnh tanh, không cảm xúc của người đàn ông trước mắt, cô yêu anh đến mức hạ mình làm những chuyện bỉ ổi như vậy. Nhưng đến một ánh mắt thương hại anh cũng không muốn cho.
Từ khi cô biết anh và Tần Nhạc Quân có quan hệ yêu đương cô gần như phát điên. Cô bên anh suốt mấy năm liền, sớm tối bên anh vậy mà đùng một cái anh đã có người phụ nữ khác. Cô tuyệt đối không cam lòng, nếu đã không có được anh thì ai cũng không thể bao gồm vị Hoa hậu gì đó. Cũng chỉ là bình hoa di động, cô ta (TNQ) lấy gì xứng với anh. Còn cô (LTN) tốt nghiệp loại xuất sắc trường đại học danh tiếng thế giới, gia cảnh tuy không thuộc hào môn thế gia gì nhưng cũng không đến nổi để người khác xem thường, nhan sắc cũng thuộc hàng top. Cô tự thấy chỉ có mình mới xứng với anh, bao lâu nay cô cảm giác anh hiểu tình ý của mình nhưng rõ ràng anh không đuổi cô đi. Đó chẳng phải là anh cho cô cơ hội sao. Nhưng sau đó cô lại nhận một quả đắng như vậy, làm sao cô có thể cho qua. Cô dành cả tuổi xuân tươi đẹp nhất của người con gái cho anh, cô thờ ơ bỏ qua những người đàn ông khác chỉ để ở cạnh anh dù không được anh đáp lại. Nhưng lúc này đây chỉ vì cô động đến người phụ nữ của anh, anh thẳng tay đuổi cô ra khỏi tập đoàn. Cô nuốt không trôi cục tức này.
Trần Cảnh Vũ ngồi ở bàn chủ tịch, tay vân vê chiếc nhẫn đeo trên ngón áp út coi nó như bảo bối. Anh nghe cô ta nói chỉ nhếch miệng cười lạnh. “Tôi chỉ nói một lần, từ hôm nay cô không cần làm việc nữa. Cô chính thức bị đuổi khỏi tập đoàn. Cút.” Một từ cuối cùng anh nâng cao giọng hơn.
“Nguyễn Kha, lôi người đi.” Trợ lý Nguyễn Kha được gọi lập tức vào lôi cô ta ra mà không thương hoa tiếc ngọc, mặc cô ta giãy dụa.
“Không, không.. Cảnh Vũ, xin anh. Em biết sai rồi. A...”
Tiếng hét cầu xin của Lâm Tĩnh Nhã vang vọng trong căn phòng, anh cảm thấy rất quen thuộc. Đúng vậy, tất cả những kẻ có ý hãm hại vợ và anh đến cuối cùng lại hét lên cầu xin tha thứ. Anh cười khinh thường, bọn chúng không tự nghĩ thử xem nếu người thua cuộc là anh thì bọn chúng có tha thứ không. Anh không có nhiều lòng trắc ẩn như vậy, thắng là vua thua làm giặc. Đạo lý trên thương trường hay chiến trường đều như nhau mà ở mặc tình cảm cũng vậy.
Tin tức Lâm Tĩnh Nhã bị chính chủ tịch đuổi thẳng lan truyền khắp công ty. Anh không ngại đưa thẳng lí do cô ta bị đuổi. Nhân viên đều há hốc miệng khi biết rõ chuyện hot mấy ngày nay đều do chính Lâm Tĩnh Nhã bày trò. Đúng là tự chuốc lấy nhục nhã cho bản thân. Mọi người lại được dịp bàn tán xôn xao, tuy nhiên vẫn phải canh thời gian giải lao. Họ không muốn cũng bị đuổi việc đâu. Ai cũng biết được làm nhân viên ở tập đoàn này là ao ước của mọi người sau tốt nghiệp đại học. Đãi ngộ nhân viên nhiều, lương thưởng lại cao, cơm trưa ngon. Đặc biệt môi trường tuy nghiêm túc, đôi khi áp lực nhưng cũng thường niên tổ chức tiệc vào những ngày lễ. Nói chung ai được vào đây đều cảm thấy cuộc đời mình toàn màu hồng. Thêm nữa trai xinh gái đẹp trong tập đoàn lại nhiều, chủ tịch cũng không nghiêm cấm chuyện yêu đương công sở nên nhiều người vô cùng hạnh phúc, hưởng thụ. Cũng chính vì như vậy, ai cũng nổ lực cống hiến sức lực bản thân cho tập đoàn. Đó chính là mục đích cuối cùng Trần Cảnh Vũ muốn. Đương nhiên anh đã thành công.
“Lâm Tĩnh Nhã đúng là lớn gan thật, tôi thấy chủ tịch chỉ đuổi việc là may cho cô ta lắm rồi. Cô ta tạo bằng chứng giả vu khống người khác với năng lực của luật sự trong tập đoàn có thể cho cô ta đền không ít tiện, thậm chí có khi còn đi tù ấy chứ.”
“Thật sự tôi cũng chả ưa gì cô ta đâu. Có điều cô ta có năng lực làm việc còn là thư ký của chủ tịch bao năm nay nên ra oai với người khác. Cô ta tưởng không ai biết mình có ý với chủ tịch chắc.”
“Ừm, đẹp thì có đẹp nhưng loại người tâm tư tham vọng như cô ta, chủ tịch còn không rõ.”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!