Chuẩn bị tới noel nhà nhà thi nhau trang trí, khắp đường phố cửa tiệm đều tràn ngập không khí noel. Toàn thành phố A hiện tại ngập tràn màu đỏ, xanh, vàng ba màu chủ đạo của lễ giáng sinh.
Các chi nhánh của Arrebol cũng được nhân viên trang trí vô cùng lộng lẫy.
Nhạc Quân không có thời gian nên hiếm khi đi khảo sát, lâu lâu có việc gì đó quan trọng cô mới xuống tận chi nhánh để xem xét. Còn chủ yếu cô vẫn ở phòng điều chế cùng Tần Ly Ly.
Qua tết dương là kỳ thi cuối kỳ, Nhạc Quân vừa ôn bài bài vừa chạy đi chạy lại giữa phòng điều chế và biệt thự. Thời điểm ôn thi nên các chương trình học đã kết thúc, sinh viên cũng nghỉ học tự ôn. Thư viên hằng ngày đều đông tấp nập.
Nhạc Quân trở về biệt thự ôn bài vô cùng chăm chỉ, nhiều lúc Trần Cảnh Vũ ở bên cạnh trêu chọc trên người cô cũng mặc kệ. Mấy lần đó đều khiến anh tức điên liền không quan tâm cô ôn bài hay gì mà bế cô quăng lên giường bắt đầu dày vò cô đến mềm oặt cả người, chân tay run rẩy mới buông tha. Cô nức nở mắng anh: “Anh xấu xa.” Người nào đó được ăn no, thỏa mãn cười thoải mái vân vê một bên ngực cô, bộ dáng vô cùng sung sướng.
Hai nhà Trần – Tần đều không có phong tục đón lễ giáng sinh nên cũng như ngày bình thường. Tuy nhiên bọn trẻ trong nhà lại không như vậy.
Tất cả đều tụ tập tại biệt thự Quân Vũ quẩy lễ noel.
Đây là lần đầu tiên mọi người tới biệt thự Quân Vũ ai cũng tròn mắt, há hốc miệng không thốt nên lời.
“OMG!” Đặng San San nhìn biệt thự bốn tầng mang phong cách Châu Âu, vừa hiện đại vừa cổ điển khiến cô nàng lóa cả mắt.
ADT than: “Này hai người cũng giấu kĩ quá rồi nha.”
Nhạc Quân khoác tay Trần Cảnh Vũ nhìn bọn họ đang say mê ngắm biệt thự mỉm cười: “Lúc trước tôi chưa công khai chuyện tôi với Cảnh Vũ kết hôn, vậy thì sao nói mọi người chuyện căn biệt thự này được.” Cô cũng là bất đắc dĩ thôi mà.
Trần Cảnh Thiên đắc ý: “Haha trong số mấy người ở đây trừ hai chủ nhà thì chỉ có tôi biết sự tồn tại của cái tòa biệt thự này thôi. Tôi còn tới đây ngủ nữa cơ. Há há.”
ADT nhìn anh bất mãn: “Anh còn ở đó không biết ngượng, chỗ người ta nói chuyện yêu đương thấm thiết anh tới làm gì.”
Trần Cảnh Thiên vỗ gáy cô một cái giọng trêu đùa: “Chỉ việc tôi là em trai của anh ấy nha. Sao vậy, tôi phát hiện gần đây em hay bắt bẻ tôi lắm nha. Có phải tính chơi trò lạc mềm buộc chặt không hả?” Tay vô cùng tự nhiên khoác lên vai cô.
ADT hừ một cái đẩy anh ra: “Tự luyến.” sau đó kéo tay Đặng San San mặc kề Vu Tuấn Âu đang hậm hực vì vợ bị lôi đi.
Nhạc Quân nhìn chăm chú ADT, TCT cô chợt mỉm cười. Nụ cười rồi cả ánh mắt của cô đều bị người nào đó thu vào trong mắt. Bên eo bị ma sát nhẹ cô giật mình ngẩng mặt nhìn anh, nụ cười vẫn treo treo môi ý tứ anh muốn làm gì.
“Em đang nghĩ cái gì?” Biết rõ còn hỏi.
Cô ôm eo anh nhìn theo bóng lưng hai người vừa giương cung bạt kiếm, cô khẽ giọng: “Nếu hai bọn họ thành đôi thật tốt.”
“Ừm.” Anh không nhìn bọn họ chỉ mãi tập trung trên người vợ mình, tay nhẹ âu yếm khuôn mặt phấn nộn của cô. Anh cũng mong Cảnh Thiên tìm được một người con gái tốt mà ADT anh không có ý kiến.
“Mọi người ăn cùng bọn cháu đi. Noel mà càng đông càng vui.” Trần Cảnh Thiên thấy mấy người làm ở biệt thự dọn đồ ăn ra định lui về anh không nghĩ gì liền muốn họ cùng nhập hội.
Dì Chu vội xua tay: “Không, không các cháu cứ ăn đi. Không cần để ý đến bọn tôi.”
Mọi người cũng không ép nữa để họ lui vào trong biệt thự.
Nhạc Quân nhìn mọi người vui vẻ nói chuyện, tán gẫu, thấy hai cặp kia cãi nhau. Chợt cảm thấy thật ấm áp.
“Ôi tuyết rơi rồi kìa, aaaaa…”
Người làm mang dù đứng để bao phủ khu vực đồ nướng.
Mọi người không ngờ hôm nay lại có tuyết rơi, khung cảnh hiện tại đẹp như tranh vẽ.
Trần Cảnh Vũ nắm lấy tay Nhạc Quân xoa nhẹ. Anh nhớ cô từng nói, cô thích mùa đông vì có tuyết. Cô mong chờ nhìn thấy tuyết rơi ở đây, hôm nay cuối cùng cô cũng chiêm ngưỡng được cảnh đẹp cô chờ mong. Anh lẳng lặng nắm tay cô, nhìn bầu trời đầy tuyết trắng. Anh chưa bao giờ chú ý đến những thứ này, nhưng hôm nay lần đầu anh thấy nó thật đẹp. Trần Cảnh Vũ cúi xuống hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô khẽ giọng ấm ấp: “Thật đẹp.”
Cô gật đầu đáp: “Vâng.”
Bọn ADT thi nhau chụp ảnh, miệng tán thưởng không ngừng: “Ôi đẹp quá, ngắm tuyết ở tòa biệt thự này thật vi diệu.”
Nhạc Quân nghĩ gì đó sau đó kéo cả bọn lên tầng trên cùng.
Tiêu Tương không kiềm được mà nói: “Đẹp quá.” Đứng trên cao thế này nhìn cảnh tuyết rơi thật sự như trong truyện miêu tả cảnh đẹp hiếm thấy.
Mọi người quay quần bên bàn tán gẫu, ngắm tuyết. Một lúc người làm mang lên cà phê, sinh tố thêm ít đồ ăn vặt.
Tiêu Tương đang gọt trái cây bỗng cắt trúng tay. “Á.” ADC bên cạnh giật mình vội cầm lấy tay cô xem xét.
Mà hành động này của anh khiến trái tim Tiêu Tương thình thịch từng tiếng rất rõ. Mặt cô ủng đỏ, may vừa rồi uống bia nên có thể che giấu được nếu không sẽ mất mặt vô cùng.
Trần Cảnh Vũ gọi cho người làm mang băng keo cá nhân lên tầng. Anh liếc mắt thấy cảnh đối diện khóe miệng nhếch lên rất mờ nhạt nhưng chú ý kĩ sẽ thấy anh đang cười. Tâm trạng bỗng cực kỳ tốt, anh đưa tay vuốt tóc vợ yêu bên cạnh đang trò chuyện với Âu Dương Tịch.
“Đứng đây không lạnh sao?” Là Nhạc Quân, cô thấy Tiêu Tương ra ngoài lan can ngắm cảnh nên cố tình theo sau.
Tiêu Tương cười nhẹ lắc đầu: “Không lạnh.”
Hai người rơi vào im lặng một lúc, Tiêu Tương lên tiếng trước: “Cô rất yêu Trần Cảnh Vũ sao?” Cô cũng không rõ vì sao lại hỏi như vậy, cô đang muốn biết điều gì chăng.
Nhạc Quân gật đầu: “Rất yêu.” Cô đưa tay hứng mấy bông tuyết, tuyết rơi vào tay cô một lúc dần dần tan.
“Tôi cũng yêu một người, yêu anh ấy suốt bảy năm.” Ánh mắt cô nhìn xa xăm không có tiêu cự, chỉ nhìn một thứ gì đó vô hình ở thế giới đầy tuyết kia.
“Là Âu Dương Cát?” Là câu hỏi cũng dường như là câu khẳng định. Cô đoán được, cảm giác của phụ nữ về mặt tình cảm vô rất nhạy cảm.
Tiêu Tương không ngạc nhiên khi Nhạc Quân biết, giữa phụ nữ với nhau cũng không cần phải giấu diếm chuyện này. Tuy hai người không thân nhưng cũng coi như là bạn bè mà lúc này Tiêu Tương lại không còn có ý ghét Nhạc Quân nữa mà thật sự coi cô là một người bạn. “Ừm. Nhưng anh ấy chưa bao giờ có tình cảm với tôi. Anh ấy yêu cô.”
Nhạc Quân không ngờ cô nàng này lại nói thẳng thừng như vậy. Nếu cô ấy đã thẳng thắn thì cô cũng không cần phải lo ngại. “Tôi biết.”
“Nếu không có Trần Cảnh Vũ cô sẽ chọn anh ấy chứ?”
“Trên đời này không có nếu như.”
Tiêu Tương nhìn sang cô nói: “Tôi nói là nếu như.”
Nhạc Quân nhìn đèn đường ngoài đường nhấp nháy, hình như nó sắp hỏng rồi. Một chú chó con thấy lạ bèn chạy lại nhìn chăm chú bóng đèn vàng. Cô vẫn nhìn nơi đó cất giọng nhẹ nhàng: “Sẽ không.”
“Cô chắc chắn như vậy?”
Nhạc Quân trầm tư hai giây, cô khẽ giọng: “Vì ngoài anh ấy ra tôi không thể yêu bất cứ người đàn ông nào khác. Trước đây tôi từng cho rằng bản thân sẽ sống cô độc đến khi chết cho đến khi gặp được anh ấy. Anh ấy…tựa như hào quang lúc hoàng hôn tôi lần đầu nhìn thấy.”
Tiêu Tương ngạc nhiên nhìn chăm chú Nhạc Quân, một lúc sau cô mới đáp: “Tôi hiểu rồi.” Cô xoay người định rời khỏi thì nghe Nhạc Quân lên tiếng: “Âu Dương Cát là người đàn ông tốt, tôi tin chỉ cần cô kiên trì sẽ có ngày anh ấy dành trọn tình cảm cho cô.”
Nhạc Quân nhìn Tiêu Tương gật đầu rời đi mới thu hồi tầm mắt.
Yêu một người không yêu mình không phải bất hạnh.
Yêu một người mà người đó cũng yêu mình chưa chắc đã hạnh phúc.
Đời người vốn quanh co như vậy, không đi được đường thẳng thì phải đi đường vòng. Chỉ cần đạt được mục đích cuối cùng kia.
Giống như việc mỗi người đến cuối cùng cũng chỉ là tìm đến người bản thân cần nhất.
Đến gần 11h đêm mọi người cùng nhau ra về.
Lúc chuẩn bị đi ngủ Trần Cảnh Vũ ôm cô vào lòng khẽ hỏi: “Anh thấy em nói chuyện với Tiêu Tương, là nói về Dương Cát sao?”
Lưng cô tựa vào ngực anh nên không thấy được vẻ mặt anh khi hỏi vấn đề này, cô chỉ nắm lấy bàn tay đang hư đốn luồn vào trong áo cô càn quấy dịu dàng nói: “Vâng.” Cũng không trả lời thêm gì nữa. Cô cảm thấy chuyện này không có gì quan trọng để nói cả.
Người nào đó khựng lại chợt lên tiếng: “Em biết Dương Cát thích mình?”
Mắt Nhạc Quân khẽ giật, sau đó thành thật gật đầu: “Ừm, em biết.” vừa dứt lời Trần Cảnh Vũ bóp ngực cô một cái.
“A...” Cô đánh lên tay anh muốn xoay người lại nhưng Trần Cảnh Vũ giữ chặt cô lại.
Hơi thở anh phả nhè nhẹ bên tai cô ấm nóng, cả hai cứ vậy im lặng không ai nói thêm gì nữa.
Mãi một lúc sau mới nghe Trần Cảnh Vũ khàn giọng: “Hình như lớn hơn rồi.”
“Hả?” Cô nàng ngơ ngác không hiểu gì, sau đó nghe tên đáng ghét kia cười khẽ mới chợt hiểu ra. Cô khuỵu tay đẩy anh một cái mắng: “Lưu manh.”
Anh vẫn vân vê bên trong áo cô, chợt nghĩ gì đó: “Dịp tết mình đi du lịch nhé! Từ lúc kết hôn anh chưa đưa em đi đâu chơi cả.”
Nhạc Quân nở nụ cười vui vẻ đáp: “Dạ.”
Anh xoay người cô lại hôn lên chóp mũi xinh xắn: “Em muốn ra nước ngoài hay trong nước?” Anh vừa nói ngón cái niết nhẹ cánh môi cô.
“Trong nước đi ạ. Để em tìm thử nơi nào ổn.” Môi cô mấp máy ma sát nhẹ ngón tay anh, cũng không né tránh còn khẽ cắn tay anh một cái. Cô vơ lấy điện thoại tìm kiếm xem có nơi nào ở trong nước phù hợp với cô và anh không.
“Em làm gì?” Đang chuẩn bị ngủ nghỉ cô nhóc chơi điện thoại gì chứ.
Cô đáp mà không nhìn anh: “Em tìm địa điểm du lịch.”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!