Kỳ thi kết thúc năm mới lại đến, sinh viên thi nhau về quê đón tết.
Năm nay Nhạc Quân và Trần Cảnh Vũ đã ở riêng biệt thự nên chỉ mùng một tết đến thăm hỏi nội ngoại là xong. Sau đó là thời gian hai người thoải mái vui chơi.
Nhạc Quân chọn địa điểm ở huyện K thành phố Q, nơi này không quá nổi tiếng trong số các địa điểm du lịch. Gọi là Cao nguyên Long Sơn. Mà nổi tiếng nhất là đỉnh Long Sơn – đỉnh cao nhất của Cao nguyên. Du khách đi tới đỉnh núi sẽ quan sát được toàn bộ Long Sơn hùng vĩ, tại đây có quán bar, nhà nghỉ, cửa hàng tiện lợi và quán cà phê được bày trí vô cùng bắt mắt thu hút mọi người dừng chân cũng đảm bảo phòng khi du khách không muốn về làng có thể thoải mái ở lại.
Dân cư tập trung ở ba thôn làng xung quanh . Nói là thôn làng nhưng ở đây khá phát triển. Chính vì là địa điểm du lịch thu hút nhiều bạn trẻ nên người dân đều học kinh doanh nhiều mặt hàng như quà lưu niệm, quán ăn, nhà nghỉ,…
Một điều đặc biệt trên đỉnh núi này có một cây bồ đề đã hơn trăm tuổi, vừa cao lớn vừa rộng chiếm một diện tích lớn trên đỉnh núi. Ai biết chuyện cũng vô cùng ngạc nhiên vì trên một vị trí cao như thế này mà cây bồ đề lại có thể tồn tại suốt bao năm qua, thật sự là kỳ tích. Vì lẽ đó dần dần nó trở thành cây ước nguyện của mỗi du khách khi đặt chân tới đây. Nhiều bạn trẻ tuy không tin những điều tâm linh nhưng vẫn để lại vô số lời nguyện cầu trên cây bồ đề này.
Lúc Nhạc Quân với Trần Cảnh Vũ tới làng Long Sơn đã là tối ngày mồng hai tết.
“Mệt không em?” Trần Cảnh Vũ kéo vali tới tủ quần áo treo từng chiếc quần chiếc áo cho cả hai. Thấy vợ nằm bẹp trên giường anh bỏ chiếc áo trong tay lại đi tới giường xoa nhẹ mặt cô ân cần hỏi.
“Hơi hơi thôi ạ.” Cô cọ cọ mặt vào lòng bàn tay anh, trông như con mèo nhỏ muốn được âu yếm.
Trần Cảnh Vũ nhếch miệng hôn má cô một cái: “Em đi tắm đi, sau đó chúng ta ra ngoài ăn tối.” “Được ạ.”
Thấy anh rời khỏi cô mới ngồi dậy. Lúc này mới nhìn rõ căn phòng này. Nội thất, trang trí rất tốt. Cô hài lòng đưa mắt nhìn người đàn ông của mình đang ngồi xổm sắp xếp quần áo.
Cảm giác hạnh phúc dâng trào, cô rề rà tới nằm trên lưng anh.
“Em muốn mặc bộ nào?” Được vợ thân mật anh rất vui vẻ.
Cô nghiêng đầu hôn má anh một cái mới đáp: “Anh chọn cho em đi.”
“Được” Anh nhìn nhìn chọn một bộ váy màu đỏ thẫm dài có tay cùng với bộ đồ lót cùng màu.
Nhạc Quân vui vẻ cầm lấy vào phòng tắm.
Cô tắm xong tới lượt anh.
Chuẩn bị xong Trần Cảnh Vũ dắt tay cô rời khỏi khách sạn.
Lễ tân khách sạn vừa thấy hai người lập tức cười toét miệng, đôi mắt sáng lấp lánh: “Hoa hậu với anh đi ăn ạ?”
Nhạc Quân cười gật đầu: “Đi nhé!” Còn người nào đó lịch sự gật nhẹ đầu sau đó kéo vợ đi.
Lễ tân nhìn bóng lưng hai vị phật gia phía trước ngưỡng mộ tặc lưỡi: “Thật đẹp đôi.”
“Lạnh không em?” Anh khoát tay lên vai cô vừa đi vừa ôm. Dù qua tháng hai dương rồi nhưng thời tiết vẫn còn rất lạnh. Đặc biệt khu vực cao nguyên càng về đêm nhiệt độ càng giảm.
Nhạc Quân lắc đầu nói: “Không ạ, ở đây không khí trong lành quá. Mình ăn lẩu đi anh.” Cô thấy trời mát lạnh thế này ăn lẩu là tuyệt vời nhất.
Hai người đã hỏi lễ tân trước về quán ăn nên đi bộ một lúc đã chọn được một quán lẩu.
Trần Cảnh Vũ nhìn quán khá đông khách nên anh hơi cau mày. Định kéo cô tìm quán khác nhưng cô nhóc đã kéo mạnh anh đi vào trong dưới sự quan sát của mọi người.
“A. Hoa hậu? Hoa hậu Nhạc Quân đúng không ạ?” Cô nàng nào đó trong quán ăn phát hiện ra người nổi tiếng không kiềm được hét lên. Mà câu hỏi của cô đã kéo theo mọi người nhìn sang Nhạc Quân.
Nhạc Quân đỡ trán, mặc dù cũng lường trước điều này. Cô nhẹ nhàng gật đầu: “Là tôi.”
“Aaaaa, chuyến đi này của tôi đúng là không sai.” Cô gái phủi mông liền lon ton chạy lại gần Nhạc Quân ngại ngùng hỏi: “Chị có thể kí tên cho em được không ạ? Em là Alanie.”
Cô cười nhẹ đồng ý, lấy bút trong túi xách kí lên sổ tay của cô gái. Xong cô nâng mắt nhìn cô gái đang đỏ bừng cả mặt tặng thêm câu: “Chúc em có chuyến đi vui vẻ.”
Cô gái Alanie suýt ngất tại chỗ vì gặp được thần tượng, còn được nói chuyện nữa.
Sau đó mấy bạn khác cũng mạnh dạn tiến lên xin chữ kí. Nhạc Quân đều vui vẻ kí tên mà không tỏ vẻ bị làm phiền khiến cho ai trong quán lẩu cũng không nhịn được tán thưởng. Cô không chụp hình vì muốn có một chuyến du dịch thoải mái, mọi người hiểu ý liền không làm phiền cô thêm.
Nhạc Quân còn để lại chữ kí cho quán lẩu này, đây là phúc lợi lớn thế nào chứ.
Một số người xin cả chữ kí của Trần Cảnh Vũ nhưng anh từ chối nói mình chỉ là người làm kinh doanh. Nhạc Quân nhìn anh nghĩ thầm, hừ anh còn nổi tiếng hơn mấy ngôi sao lớn ấy.
“Anh thấy ngon không?” Vì lẩu quá nóng nên chóp mũi đọng một tầng mồ hôi. Bên miệng dính nước lẩu, nhưng vẫn không làm ảnh hưởng đến nhan sắc có một không hai của mình. May cô đã luyện được tâm lý không quan tâm mắt của mọi người chứ không hiện tại đã rời khỏi quán rồi.
“Cũng được.” Anh lấy giấy ăn lau bên khóe miệng cô, động tác ôn nhu này khiến mấy cô gái gào thét trong lòng. Huhu trái tim thiếu nữ yếu đuối không chịu được cơm chó chất lượng như thế này.
Cả hai đi dạo một lúc thấy một quán bar nho nhỏ, trông vô cùng ấm cúng liền vào trong.
Vì đèn trong quán hơi mờ tối nên Nhạc Quân không lo bị fan thấy, cũng nhẹ nhõm cùng anh hưởng thụ không khí ở đây.
Quán bar này khá nhỏ, giống như một quán cà phê hơn. Có vài người ngồi ở quầy bar, có vài người ngồi ở bàn riêng.
Trong bar đang phát bài nhạc Still With You của Jungkook. Âm điệu của ca khúc thật sự rất thích hợp, đây cũng là bài hát yêu thích của cô.
Nhạc Quân gọi một ly cốc tai cồn nhẹ. Trần Cảnh Vũ gọi một Whisky.
Anh đang ngắm nhìn xung quanh quán bar nhỏ thì có tiếng đàn ông vang lên: “Hai vị tới lần đầu sao?” Là bartender trông còn rất trẻ.
Trần Cảnh Vũ gật đầu đáp: “Lần đầu.”
“Nhìn hai vị hơi quen mắt.” Anh chàng nhìn hai người từ lúc vào cửa đến giờ, đúng là rất quen mắt nhưng không nhớ rõ là ai.
Hai vợ chồng nhìn cậu cười cười không trả lời.
Bartender là đàn ông đương nhiên mê cái đẹp, anh thỉnh thoảng liếc mắt nhìn cô gái xinh đẹp trước mắt mà đỏ mặt. Thật đẹp. Mà người đàn ông kia cũng không kém. Đúng là một đôi trời sinh.
Về khách sạn đã hơn mười giờ đêm.
Anh ôm vợ cùng xem mấy địa điểm cần đến ở đây.
Một lúc sau người nào đó không yên phận đưa tay luồn vào trong váy cô ma sát nơi tư mật kia qua lướp quần ren đỏ.
“Này...sao anh lại hư hỏng vậy chứ.” Cô lườm anh tiếp tục xem điện thoại. Nhưng người kia chỉ khẽ cười thuận tay cởi quần lót cô ra, lúc này đưa thẳng một ngón tay vào khám phá.
“Ưm...” Nhạc Quân đánh rơi điện thoại hơi cong eo thở dốc. Cô cảm nhận được một luồng nhiệt trong người tràn ra. Chết tiệt, cái cơ thể mình từ lúc nào nghe lời anh như vậy chứ.
Trần Cảnh Vũ tay đã dính đầy chất lỏng trơn ướt kia, anh đắc ý cho thêm một ngón tay vào bắt đầu ra vào bên trong cô. Anh muốn dẫn dắt cô đến khi cô không chịu nỗi mới vừa lòng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!