Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

ĐẲNG CẤP CHỒNG YÊU

Hai người tay trong tay rời khỏi nhà nghỉ, Trần Cảnh Vũ dẫn cô đến cây cầu nguyện trước.

Nhạc Quân đứng dưới cây bồ đề cao lớn hùng vĩ, trên đó cô vô số tờ giấy cầu nguyện màu đỏ sáng rực cả bầu trời.

“Em cầu nguyện không?” Anh không tin mấy kiểu cầu nguyện như thế này, nhưng cô gái nhỏ có thể thích thì sao. Dù sao cũng là những cô nhóc còn tuổi suy nghĩ mộng mơ mà. Anh nghĩ vậy.

Nhạc Quân lắc đầu: “Em chỉ cầu nguyện trong thâm tâm được rồi, không nhất thiết phải viết ra đâu ạ.” Dứt lời cô nhắm mắt chắp tay làm tư thế cầu nguyện thường thấy.

Chỉ vài giây cô đã kết thúc cùng Trần Cảnh Vũ dạo xung quanh cây bồ đề chụp ảnh. Anh hơi tò mỏ hỏi nhỏ: “Em cầu nguyện gì?” Thật ra anh định nói em muốn gì anh đều giúp cô hoàn thành, không cần phải tin cái cây này. Nhưng sợ cô lại giận anh không hiểu tình người gì đó nên nuốt mấy lời kia lại. Thật ra vì thấy dáng vẻ khi cầu nguyện của cô rất thành khẩn, anh nghĩ cô thật sự mong muốn một điều gì đó.

Nhạc Quân không nói. Cô cũng không phải tin những điều nguyện ước thành hiện thành này, chỉ là có một niềm tin nào đó khiến cô muốn thử mà thôi. Dù vô cùng hoang đường nhưng cô lại không hoàn toàn bác bỏ.

Nguyện ước của cô rất đơn giản.

Người thương yêu bình an đến cuối đời.

Nghe có vẻ đơn giản nhưng thực chất là mong muốn khó thực hiện được nhất.

Tương lai không ai nói trước được điều gì, hôm nay có thể vui cười ngày mai đã không còn trên cuộc đời này. Không còn mỗi sáng cùng người thương yêu thân mật, không còn người thân đón những dịp lễ, không còn bạn bè cùng dạo chơi tâm sự nữa. Tiền có thể mất rồi kiếm lại được, tình yêu không còn cũng có thể gặp được một tình yêu khác. Nhưng tương lai không ai có thể làm chủ được, không tìm được cũng không giữ được. Chỉ có thể thuận theo tự nhiên. Nói là mặc cho ông trời định cũng không hoàn toàn sai. Có điều chúng ta vẫn có thể phòng ngừa dù có những điều không tránh nỗi số mệnh đã an bài.

Mãi một lúc Trần Cảnh Vũ mới nghe cô thì thầm, rất nhỏ nhưng anh vẫn nghe rõ khiến tim anh đau nhói cũng cảm động: “Em mong nếu có thể được chọn lựa em sẽ là người chết trước anh.” Cô không muốn sống một giây phút nào không có anh, vậy thì cùng anh hoặc đi trước anh. Dù một phút cũng không muốn sống cuộc sống mà anh không còn tồn tại. Điều đó quá sức chịu đựng của cô.

Trần Cảnh Vũ không ngờ tâm trạng cô bỗng chốc lại tệ như vậy, anh hôn lên mi mắt cô an ủi: “Ngoan, anh không thể để em đi trước. Như vậy khác nào sống không bằng chết.”

Bỗng cô nâng mắt nhìn anh nở nụ cười bất đắc dĩ. Cô nghĩ sống như hiện tại đã quá tốt rồi.

Hai người dạo một lúc nữa mới đến quán ăn.

“Em muốn ăn phở bò.” Nhạc Quân lật qua lật lại thực đơn cũng khá nhiều món, nhưng cơm thì thôi đi. Cô hơi ngán cơm quán. Chọn xong cô đưa thực đơn cho anh.

Anh nhận lấy cũng không xem mà đưa thẳng cho phục vụ dặn dò: “Cho hai phở bò.” Nhà ăn cũng không lớn, giờ này mới hơn năm giờ chiều nên không nhiều khách.

Ngoại hình hai vị quá bắt mắt nên đi tới đâu cũng có nhiều người chú ý, đặc biệt người nổi tiếng như Nhạc Quân. Cô cũng quen rồi, ai muốn xin chữ kí thì cô kí bình thường chỉ duy nhất không chụp ảnh cùng. Còn bọn họ chụp lén cô không thể quản được. Chỉ mong không đăng hình bừa trên mạng.

Rất nhanh phở bò nóng hổi mang lên, kèm theo một đĩa rau tái.

Trần Cảnh Vũ nhìn vợ hơi nhíu mày liền hỏi: “Không ngon sao?” Anh cũng thấy không hợp khẩu vị lắm.

Cô gật đầu hơi nhỏ giọng: “Hơi nhạt ạ. Nhưng cũng không phải không nuốt trôi.”

Anh đưa tay vuốt tóc cô mới tiếp tục ăn.

Rời khỏi nhà ăn, Nhạc Quân muốn vào cửa hàng tiện lợi mua kẹo bạc hà. Trần Cảnh Vũ đợi cô ở ngoài.

Anh dẫn cô vào quán cà phê trước đó đã để ý. Đơn giản chỉ có mỗi một quán cà phê này nên không thể không để ý được.

Nhạc Quân nhìn tên quán “Miss” cảm thấy cũng thú vị. Miss ngoài có nghĩa là nhớ nhung, nó còn mang một nghĩa khác là bỏ lỡ hay đánh mất. Một từ tiếng anh cô muốn xăm trên người. Nhưng vì thân phận Hoa hậu của mình cô không thể làm bậy.

Trần Cảnh Vũ nắm tay cô ngồi ở tầng hai của quán, cạnh cửa kính. Một vị trí lãng mạn cho các cặp tình nhân.

Từ vị trí này có thể thấy cung đường uốn lượn, xinh đẹp kia và cả thôn làng xung quanh. Hiện tại trời đã dần tối, cả không gian bao phủ bởi màu đen mờ nhạt nhưng phía dưới đỉnh Long Sơn là cả bầu trời đầy sao của đèn điện. Vừa huyền bí cũng lung linh khiến tâm tình con người bỗng thấy nhẹ nhõm, thư giản như được cởi bỏ đi gánh nặng trên vai.

Quán cà phê này vừa sang trọng cũng cổ kính, sự pha lẫn giữa hiện đại và cổ xưa mang lại cảm giác ấm áp.

Nhạc Quân ngắm mỗi thứ trong quán cà phê nhỏ này còn Trần Cảnh Vũ một mực ngắm vợ yêu.

Lúc này mới phát hiện người đàn ông bên cạnh nhìn mình chăm chú cô chớp mắt nhìn lại anh, nở nụ cười sinh động rất tinh nghịch, cô trêu ghẹo: “Sao nhìn em?”

“Vì em đẹp.” Nói xong không nhanh không chậm chạm lên môi cô.

Thẳng thắn như vậy . Cô hơi đỏ mặt. Để giảm không khí ái muội này cô lấy kẹo bạc hà đưa đến môi anh. “Anh ăn đi, giống như em.”

Anh nhếch miệng ngậm lấy viên kẹo màu xanh, vô tình như cô ý ngậm luôn cả ngón tay của cô. Nhạc Quân run lên rút tay lại. Nheo mắt nhìn anh hỏi: “Mùi vị ngon đúng không?”

Anh ừm lại nói thêm: “Không tệ.”

Nhạc Quân đang nằm trong lòng anh được anh ủ ấm, chìm trong mùi vị của kẹo bạc hà tươi mát và giai điệu du dương của bản nhạc cổ điển. Một khung cảnh ấm áp có nhạc, có phong cảnh đẹp đặc biệt có người mình yêu bên cạnh. Thật đáng sống trên đời.

Đang thưởng thức không gian hết sức thoải mái này thì tiếng chuông di động của Trần Cảnh Vũ reo.

Cô ngay sát anh nên có thể nghe được bên kia là Vu Tuấn Âu.

TCV ôm vai cô xoa nhẹ tay cô nói vọng vào điện thoại: “Không đi được…đang đi chơi…ừm…không biết…được. Cút.” Vừa cúp máy lại nghe tiếng cười nhỏ của cô gái trong lòng, anh khó hiểu nhìn cô hỏi: “Em cười gì.”

Cô vẫn cười rất xảo quyệt: “Anh nói chuyện với bọn họ thật như mấy cậu trai mới lớn.” Haha cô thề cô không muốn chọc anh đâu, chỉ là cái giọng điệu kia thật giống chàng trai nhỏ thật mà.

TCV: ….Anh không biết nói gì hơn chỉ có thể đen mặt lườm cô.

Thấy anh định hôn mình cô trừng mắt véo eo anh cảnh cáo: “Đang chỗ nhiều người.”

Thật ra anh chỉ định dọa cô thôi, dù sao thân phận của cô cũng đặc biệt không thể đánh mất hình tượng mà ôm hôn một người đàn ông giữa thanh thiên bạch nhật được.

Anh cười cười, véo nhẹ má cô mới tha.

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận