Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

ĐẲNG CẤP CHỒNG YÊU

Lúc này cũng đã 11h đêm, Nhạc Quân tắm nước ấm nên tinh thần cả thể xác cũng thoải mái hơn. Thấy Trần Cảnh Vũ xuống giường cô hỏi: “Anh đi đâu?”

Nghe tiếng cô anh dừng lại hôn lên trán cô, giọng nói trầm thấp: “Anh gửi vài mail. Em ngủ trước nhé.” Nói xong chợt nhớ gì đó. Anh vuốt tóc cô nói: “Anh ra ngoài mua vài thứ, em nghỉ đi.”

Rất nhanh Nhạc Quân đã thấy anh trở lại trên tay cầm theo túi đồ.

“Anh mua gì vậy?” Nhìn qua chỉ có một túi nho nhỏ.

Thấy anh nhìn mình cười đến khó hiểu, cô có dự cảm không tốt lắm.

Rất nhanh sau đó cô liền biết là gì, anh đẩy cô ngã xuống giường, cũng cởi khăn tắm trên người cô ra. Cô không mặc gì bên trong nên hiện tại toàn bộ cảnh xuân đều phơi bày trước mặt anh.

“Anh…này không thể làm nữa.” Cô hoảng sợ nhìn anh, cái tên này phía dưới của cô đã đau rát lắm rồi tuyệt đối không thể tiếp tục.

Anh nhìn vẻ mặt cô thì bất đắc dĩ, quả nhiên anh để lại ám ảnh cho cô mất rồi. “Anh không cầm thú như vậy. Anh bôi thuốc cho em. Ngoan dạng chân ra.” Nhìn cô khép chặt hai chân, mặc dù rất xót nhưng anh không nhịn được bật cười.

Lúc này cô gái nào đó mới hiểu anh muốn làm gì. Cô thở phào cầm lấy lọ thuốc trong tay anh lườm anh hắng giọng: “Để tự em, em không tin anh được.” Người này càng ngày càng đáng ghét. Có phải cô chiều anh quá rồi không. Ăn bao nhiêu cũng không đủ là sao chứ.

Anh chặn tay cô lại, dạng chân cô rộng ra. Dịu dàng dỗ dành: “Để anh bôi, em không thấy đâu. Anh hứa không làm gì nữa.” Không chờ cô nói gì đã cúi đầu nhìn vào nơi đó, đã sưng tấy lên không ít, còn đỏ ửng nữa. Anh đúng là ức hiếp cô quá rồi.

Nhạc Quân bị anh ép dạng chân thì không phản kháng nữa, nói thì nói cô hiểu anh sẽ không làm gì cô trong tình trạng hiện tại nữa đâu.

Có điều ngại vẫn là ngại, xấu hổ chết được, mặc dù cái gì trên người cô anh đều thông thuộc nhưng mà để anh nhìn chằm chằm nơi riêng tư như vậy vẫn không khống chế được đỏ bừng mặt.

Anh bôi rất nhẹ, vừa bôi vừa thổi hơi vào nơi đó giúp cô thoải mái hơn. Không ngờ hành động này khiến Nhạc Quân rên nhẹ một tiếng. Cô giật mình lập tức ngậm chặt miệng lại.

Trần Cảnh Vũ cười khẽ nâng mặt lên nhìn cô gái đang xấu hổ cắn chặt môi. Thật là vợ anh đáng yêu quá mức cho phép rồi.

Anh lấy một chiếc váy ngủ đen mặc cho cô mới dặn: “Ngoan, em ngủ trước đi.” Anh sờ cánh môi bị anh làm bị thương. Lại nhớ một màng mê tình sống động vừa rồi, cả người bỗng chốc lại có phản ứng. Anh chửi thầm một tiếng nâng cằm cô hôn xuống. Tay lại hư hỏng xoa nắn bộ ngực qua áo ngủ.

Nhạc Quân tức giận đánh vào ngực anh vài cái. Cái tên khốn kiếp.

Trần Cảnh Vũ cũng tự chửi bản thân mà không cần cô phải lên tiếng. Anh cật lực kiềm chế, khó lắm mới ngăn chặn được lửa nóng trong người.

Anh mút mạnh môi cô một lần nữa mới buông ra, đi tới sô pha thực hiện công việc nghiêm túc.

Nhạc Quân trừng mắt với anh mấy lần, có điều hiện tại cô lại không buồn ngủ nữa. Chắc buổi trưa có ngủ một giấc nhỏ, thân dưới tuy đau nhưng vừa có thuốc mỡ nên cũng không đến nỗi. Bụng bắt đầu kêu, cô nhìn quanh không có mì tôm. Đành bò dậy đến tủ quần mặc đồ lót, váy dài thêm áo khoác dạ bên ngoài.

Trần Cảnh Vũ nhìn thấy cô thay đồ anh hơi ngạc nhiên, tay vẫn không ngừng nhảy múa trên bàn phím mắt hướng về phía cô hỏi: “Em muốn đi đâu hả?”

“Em hơi đói muốn ra cửa hàng mua mì tôm.” Cô đưa tay cầm lấy ví tiền định rời đi.

“Anh đi, khuya rồi.”

Nhạc Quân bó tay bước đến chỗ anh ngồi xuống ôm cổ anh hôn một cái: “Em ra ngoài mua nhanh sẽ về, anh làm việc đi nhé.”

Thấy cô cũng thay đồ lại kiên quyết như vậy anh cũng không miễn cưỡng nữa.

Chỉ dặn cô cầm theo điện thoại.

Nhạc Quân đi hơi chậm so với bình thường do thân dưới còn đau, cô chỉ mua vài hộp mì tôm ăn liền với vài chai nước lọc.

Thấy không khí quá trong lành, thoải mái nên cô đi dạo một lát. Đã gần mười hai giờ đêm nên bên ngoài vắng vẻ, chỉ lác đác vài cặp tình nhân ôm nhau ngồi ngắm cảnh. Lúc này chắc chỉ trong quán bar là đông đúc.

Thấy một mình không thích hợp đi dạo lắm nên cô định trở lại, lúc này một giọng nói vang lên: “Chị dâu?”

Nhạc Quân hơi bất ngờ, không ngờ đi dạo một lát lại gặp Trần Lãnh Dục. Thật ra không cần Trần Cảnh Vũ nói, chính cô cũng tự biết quan sát người khác. Theo cô thấy Trần Lãnh Dục không đơn giản như vẻ ngoài anh ta vẫn hay thể hiện. Người này…rất có dã tâm.

Thu lại những suy nghĩ của bản thân cô nâng mắt nhìn anh ta gật đầu giọng xa cách: “Anh cũng đi dạo sao?”

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận