Trần Lãnh Dục vui vẻ, cợt nhã đến nhà máy bỏ hoang. Hắn không ngại làm mấy chuyện bỉ ổi thế này đâu. Hắn chỉ cần biết kết quả cuối cùng là Trần Cảnh Thiên rời khỏi tập đoàn. Dù phải làm những thứ đê tiện hơn nữa hắn cũng rất thoải mái mà làm thôi.
Nhà máy này ở ngoại ô, nằm sâu trong một khu rừng, quả là một địa điểm tốt cho hắn hành động. Lần này hắn muốn dùng Nhạc Quân để ép Trần Cảnh Thiên rời ghế chủ tịch. Để xem Nhạc Quân quan trọng hay chiếc ghế đó quan trọng hơn đây. Hắn rõ Nhạc Quân sẽ quan trọng hơn.
Haha hắn xuống xe chậm bước vào trong nhà máy. Mấy tên thuộc hạ cũng theo sau.
Đường Thất cúi đầu. “Boss.”
“Làm tốt lắm A Thất. Xem ra bệnh của bà ngoại cậu cũng sắp lành rồi đấy.” Hắn ta cười cười tay vỗ vào vai anh hai cái. Bộ dạng như đã nắm chắc con mồi trong tay.
Đường Thất siết chặt nắm tay. “Vâng, cảm ơn ngài.”
Sau đó theo Trần Lãnh Dục lên tầng hai.
Nhạc Quân đã sớm quan sát toàn bộ tầng hai này, nhưng cô hiện tại bị trói chân, trói tay không sao làm gì được. Hơn nữa Đường Thất cứ ở cạnh cô suốt nên cô không thể tự do hành động. Khi nãy đã nhìn thấy một cái bình sứ có điều nếu cô đập bể thì sẽ gây tiếng động. Đang suy nghĩ nên làm sao thì nghe tiếng bước chân ở cầu thang. Rõ ràng có khá nhiều người. Cô hoảng hốt ngồi yên nhắm mắt lại dựa vào mặt tường phía sau giả vờ ngủ.
Trần Lãnh Dục đi lên nhìn cảnh tượng cô gái xinh đẹp như tiên nữ đang nhắm mắt ngủ, máu nóng trong người hắn liền sôi sục.
Hắn giơ tay ra lệnh cho thuộc hạ đặt camera hướng về phía cô. Còn mình chầm chậm bước lại gần Nhạc Quân.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần Nhạc Quân cảm giác trái tim mình cũng sắp ngừng đập. Vì cô biết kẻ này không phải Đường Thất.
Đến khi bàn tay hắn nâng lấy cằm cô, tiếng cười khe khẽ của hắn khiến cả người cô rờn rợn.
“Ôi, chị dâu ngủ rồi sao?” Hắn ghé sát vào tai cô thủ thỉ như đang nói với người yêu.
Vừa nghe âm thanh này, Nhạc Quân khó tin lập tức mở mắt ra. Đập vào mắt cô chính là khuôn mặt vô cùng quen thuộc kia.
Cô dần bình tĩnh lại nhìn đăm đăm hắn. “Không ngờ là anh. Cũng không bất ngờ lắm.” Cô bỗng nhếch miệng cười khẩy một tiếng.
Trần Lãnh Dục hiểu ý mỉa mai trong lời nói của cô. Hắn nhướng mày chống một tay lên tường, tay kia vuốt ve khuôn mặt phấn nộn động lòng người của cô. “Sao nào, giờ em đổi ý vẫn còn kịp. Tên Trần Cảnh Vũ chắc nằm im vậy cho đến hết đời thôi. Đi theo tôi có phải tốt hơn không.”
Nhạc Quân ghê tởm hắn đụng chạm mình, cô nghiêng mặt tránh hắn. “Đừng dùng thứ bẩn thỉu trên người anh chạm vào tôi.”
Nụ cười trên môi hắn thu lại, sau đó không suy nghĩ bóp chặt cằm cô hôn xuống.
“Ưm...buông ra.” Nhạc Quân dù tránh né hắn nhưng cũng không thể.
Đường Thấy siết chặt hai nắm tay, cặp mắt gắt gao găm trên người Trần Lãnh Dục.
“Thật ngọt.” Hắn buông cô ra, nhìn cô thở dồn dập, mặt đỏ bừng càng khiến hắn thích thú. “Tôi có nên vừa làm em vừa quay lại không nhỉ? Nếu sau này tên anh hai của tôi tỉnh lại mà thấy cảnh tôi cùng em ân ái. Ôi sẽ kích thích lắm đấy nha. Không biết anh hai tôi sẽ ra sao nhỉ, có phải muốn hủy diệt cả thế giới không.” Hắn cười như kẻ điên, tiếng cười đó vang vọng trong cả nhà máy càng khiến người ta sợ hãi.
“Khốn kiếp.” Cô tức giận chửi thề. Hắn lại dám hôn cô. Thật đáng chết mà.
“Hôn em một lần lại muốn hôn lần nữa rồi. Tôi có nên cho Trần Cảnh Thiên thấy không đây?” Hắn vỗ nhẹ lên má Nhạc Quân. Sau một lúc dày vò cô hắn ra lệnh cho thuộc hạ. “Gọi video cho Trần Cảnh Thiên.”
Trần Cảnh Thiên đang ở cùng bọn Âu Dương Cát tập trung điều tra nhưng cũng không có kết quả. Camera ngay đường X đã sớm bị gỡ. Đúng là khiến người tức chết.
Ngay lúc này điện thoại của Trần Cảnh Thiên đổ chuông.
Nhìn thấy số lạ, lại còn là cuộc gọi video anh nghi ngờ nhìn ba người đàn ông bên cạnh.
“Nghe đi.” Âu Dương Cát trầm giọng nói.
Ngay sau đó màn hình trên điện thoại hiện lên cảnh tượng kinh khủng khiến cả bốn người đàn ông đều muốn giết người.
Trên môi cô gái bị chảy máu. Tóc tai rối xù, áo sơ mi bị cởi vài nút áo lộ ra bờ vai mảnh khảnh, xương quai xanh tinh xảo. Cả áo ngực trắng bên trong cũng bị lộ ra. Chân váy bị vén lên cao. Những nơi hở ra đều có dấu vết tím đỏ.
Lục Lộ Cam hét lên một tiếng.
Tiếng ly vỡ vang lên trong căn phòng. “Thằng khốn.” Âu Dương Cát gằng giọng nhìn chằm chằm vào màn hình. Tay anh bị chảy máy vì vừa rồi bóp chặt ly rượu đến mức vỡ vụn. Anh nhìn thấy rõ Trần Lãnh Dục đang cười sung sướng, bàn tay hắn đang cởi cúc áo tiếp theo của Nhạc Quân. Anh thật sự sắp phát điên rồi. Cô gái anh yêu, cô gái mà ai cũng chỉ dám đứng từ xa ngắm nhìn lúc này lại bị kẻ đê tiện này xâm phạm.
Vu Tuấn Âu cũng đỏ âu mắt muốn băm tên kia ra hàng trăm mảnh.
“Trần Lãnh Dục. Mày muốn gì. Mày dám tổn thương chị dâu thì đừng trách tao độc ác.”
Haha. Trần Lãnh Dục không sợ lời uy hiếp kia của Trần Cảnh Thiên. Hắn nhìn ngắm khuôn mặt tái nhợt của Nhạc Quân, lại nhìn xuống phía dưới nơi bộ ngực cô đang phập phồng. Hắn rê tay từ mặt cô đến cổ rồi đến bờ vai đã lộ ra kia, nhìn chiếc áo sơ mi hiện tại đang vất vưỡng trên người cô, mặc cũng như không hắn càng muốn cô thật sự chứ không phải đùa giỡn.
“Trần Lãnh Dục. Mày thử chạm vào chị ấy. Tao sẽ cho mày xuống địa ngục.”
Đường Thất ở bên kia đã sớm bảo thuộc hạ xoay mặt đi chỗ khác. Hắn đang do dự. Nhìn thấy cô gái yếu ớt ngồi đó bị Trần Lãnh Dục tổn hại, hắn không chịu được. Có trời mới biết hắn thật rất muốn một dao đâm chết tên cặn bã này. Nhưng mà...bà hắn phải làm sao? Mẫu thuẫn khiến hắn sắp phát điên mất.
“Từ chức chủ tịch, ủy quyền sang cho tao. Đơn giản thôi. Nếu không đồng ý cũng được. Tao sẽ tại đây làm chị dâu của mày đến chết.” Lời hắn vừa dứt Âu Dương Cát nghiến răng nghiến lơi.
“Mày đừng quên, nếu mày đụng tới Nhạc Quân thêm thì tất cả sẽ về con số không.”
Trần Lãnh Dục liếc mắt nhìn bốn tên đàn ông trong video. Hắn cười một tiếng. “Hiện tại bọn mày không có quyền đưa ra yêu cầu. Tao nói rồi đồng ý thì ký vào đơn ủy quyền tao đã cho người chuẩn bị sẵn. Còn không....” Hắn cố ý kéo dài âm cuối, bàn tay luồn vào trong váy của Nhạc Quân. “Như bọn mày thấy đấy. Hoa hậu thật khiến tao không kiềm chế được.”
Nhạc Quân mệt mỏi cựa người, cô nhìn vào màn hình bằng ánh mắt bất khuất. Cô không sợ gì cả. Chỉ cần đứa bé an bình và tập đoàn không sao cô chấp nhận hi sinh. “Cảnh Thiên.” Cô nhỏ giọng gọi. Cô thật sự rất mệt rồi.
“Chị dâu. Chị...” Hai mắt anh đỏ âu nhìn ánh mắt không có chút nào sợ hãi của cô. Anh đau xót cũng thấy có lỗi vì không bảo vệ được cho cô.
“Quân Quân. Em đừng sợ. Bọn anh sẽ cứu em.” Lục Lộ Cam báu chặt tay mình để giữ bình tĩnh. Anh rất sợ chuyện này sẽ để lại bóng ma tâm lý với cô. Anh rất sợ.
Nhạc Quân lắc đầu. “Không sao. Cảnh Thiên, nghe chị nói. Không được ký. Đó là tâm huyết của Cảnh Vũ, em phải bảo vệ thật tốt. Chị sẽ không sao đâu, chúng sẽ không dám giết chị. Nghe chị đi, được không?”
“Không được.” Ân Dương Cát nhìn chằm chằm cô. “Em mà có mệnh hệ gì thì tập đoàn gì đó bọn này và Cảnh Vũ cũng không cần.”
Trần Lãnh Dục cảm thấy bọn họ quá kéo dài thời gian nên cắt ngang. “Tao nói rồi. Bọn mày không có quyền yêu cầu ở đây. Người của tao đang đợi bên ngoài. Ký đi. Tao không muốn kéo dài đâu.” Hắn tiếp tục cởi luôn áo sơ mi của Nhạc Quân ra nhưng vì dây trói nên bị mắc lại. Toàn bộ thân trên của cô đã bày ra.
“Thật đẹp, thật thơm.” Hắn ghé sát mặt cô hít ngửi, môi dần rê xuống ngực cô. Bàn tay hắn đặt lên một bên ngực cô thông qua lớp áo lót.
“Vũ...” Nhạc Quân mấp máy môi, cô vô lực trước tình cảnh này. Trong đầu cô chỉ còn nhớ tới hình ảnh của anh. Người đàn ông cô yêu đời này. Có lẽ cô không thể hoàn mỹ bên anh nữa rồi.
Người đàn ông đang nằm trên chiếc giường suốt mấy tháng nay. Anh luôn cảm giác mình đi lạc vào một khu rừng, khu rừng đó dường như không có lối ra. Anh đi mãi mãi đi mãi ngoại trừ hàng cây tre rậm rạp phủ kín thì không còn gì khác. Sau đó anh nghe thấy tiếng gọi của cô gái, nó du dương như tiếng đàn dương cầm trên thiên đường. Nó dẫn dắt anh, thu hút anh. Anh chạy theo hướng âm thanh đó. Bất chợt thân ảnh cô gái hiện ra, trông rất mờ ảo nhưng cô như một tiên nữ đang mỉm cười với anh. Bỗng cô xoay người rời đi, anh hốt hoảng chạy theo. “Đừng đi.” Anh gọi.
Ngón tay của người đàn ông khẽ động.
“Mẹ kiếp. Tao ký.” Trần Cảnh Thiên rơi nước mắt, anh nghiến răng dùng ánh mắt thù hằn nhìn Trần Lãnh Dục.
Bàn tay trong váy của Nhạc Quân dần dần rút ra.
Hắn nhìn thuộc hạ ra lệnh thuộc hạ bên kia đưa đơn ủy quyền vào phòng của Trần Cảnh Thiên.
Trần Cảnh Thiên nhìn chằm chằm hàng ký tên cuối cùng, cây bút trong tay bị anh nắm chặt như sắp gãy. Anh gầm lên một tiếng ký tên lên đó. Xong anh nhìn Trần Lãnh Dục. “Mày nếu dám đụng vào chị dâu tao chắc chắn đuổi cùng giết tận. Dù có chết tao cũng kéo mày chết cùng.”
Trần Lãnh Dục nhìn thuộc hạ ra khỏi cửa mới an tâm.
Chuyện đã xong hắn cười cười. “Tao sẽ trả chị dâu của mày ngay thôi.” Nói xong hắn tắt video cuộc gọi.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!