Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

ĐẲNG CẤP CHỒNG YÊU

“Bác sĩ, bác sĩ thế nào rồi.” Mẹ Trần vừa nhìn thấy con trai đứng ngay trước mặt mình đã ngã ngồi xuống đất. Con bà...trời ơi. Thật là ông trời có mắt.

Bác sĩ gật đâu. “Đúng là kỳ tích. Chúc mừng phu nhân chúc mừng Trần lão và Trần tổng. Các chỉ số đều hoạt động bình thường, nhịp tim ổn định. Chỉ là cơ thể Trần tổng vì nằm quá lâu nên vẫn còn yếu. Nghỉ dưỡng một thời gian nữa sẽ ổn.”

Ông vừa nói xong mẹ Trần đã khóc òa lên, bà ôm chặt lấy con trai. “Cảm ơn thượng đế. Cảm ơn, cảm ơn. Con trai của mẹ.”

Trần Cảnh Vũ có hơi nhức đầu, anh đúng là vẫn còn rất yếu. Anh vỗ về mẹ mình một lát. “Quân Quân đâu ạ?” Anh hơi buồn vì người đầu tiên thấy không phải là cô.

“Cảnh Thiên nói con bé đang ở nhà Dương Tịch chơi, ngày mai sẽ về.”

Trần Cảnh Vũ nhíu mày. “Cảnh Thiên nói?” Tại sao không phải là cô.

Mẹ Trần cũng không suy nghĩ. “Lúc đó mẹ đang nói chuyện với Cảnh Thiên nên nó báo luôn. Sẵn điện thoại con bé bị rơi mất nữa.”

Sao anh cứ cảm giác có chuyện gì đó nhỉ.

Hiện tại đã gần mười giờ đêm, anh trở về phòng gọi cho Trần Cảnh Thiên.

“Mẹ.” Trần Cảnh Thiên vừa thấy tên mẹ mình hiển thị trên màn hình thì nuốt nước miếng. Giờ này rồi mẹ không ngủ còn gọi mình. Anh đã cảnh cáo Trần Lãnh Dục lập tức đưa chị hai về nhà Âu Dương Cát rồi không lý nào mẹ biết được.

“Là anh, Cảnh Vũ.”

Trần Cảnh Thiên đánh rớt luôn cả điện thoại.

Âu Dương Cát cau mày. “Quân Quân có chuyện?”

“Không lẽ thằng khốn Trần Lãnh Dục giở trò không thả em ấy về.” Lục Lộ Cam xen vào.

Mà tất cả những lời này đều lọt vào tai người bên kia.

Trần Cảnh Vũ dự cảm không lành. “Trần Cảnh Thiên, nghe máy.” Nghe âm thanh nho nhỏ từ điện thoại vì không bật loa ngoài. Trần Cảnh Thiên hoảng hốt cầm lên, cùng với đó là sự vui mừng như muốn bay lên trời.

“Anh, anh, anh...tỉnh rồi?” Trần Cảnh Thiên sợ là mình đang nghe nhầm.

“Bớt ngốc đi. Anh mới tỉnh. Sao giờ này em còn ở cùng bọn Âu Dương Cát? Còn nữa lời bọn họ nói vừa rồi là sao? Quân Quân có chuyện gì?”

Một loạt câu nghi vấn của Trần Cảnh Vũ khiến Trần Cảnh Thiên á khẩu. Anh không biết phải nói sao cho phải. Nhìn vẻ mặt không dám tin của ba tên kia Trần Cảnh Thiên bật loa to.

“Anh hai tỉnh rồi.”

Trần Cảnh Vũ mất kiên nhẫn. “Quân Quân có chuyện gì?”

Tại nhà máy,

Trần Lãnh Dục đã sớm cởi trói chân của Nhạc Quân để tiện làm điều xấu. Hắn đặt cô xuống dưới sàn nhà dơ bẩn.

Bàn tay cởi áo ngực của cô ra, tay xoa nắn hai quả đào mê người của cô. Mùi hương từ người cô xông vào mũi khiến hắn nóng bừng. Thân dưới đã sớm trướng đau chỉ chờ được chiếm lấy cô.

Hắn cười càn rỡ, hạ đầu hôn mút lấy nhũ hồng của cô. “Đừng. Khốn nạn. Đừng...” Giọng cô yếu ớt kháng cự nhưng đều không có chút tác dụng nào.

Khi bàn tay hắn định cởi quần lót của cô ra thì Đường Thất chạy lên thông báo cắt ngang chuyện vui của hắn. “Boss. Đồng Tư Dật đang ở trước nhà máy. Hắn đòi vào đây.”

Trần Lãnh Dục khựng lại hắn chửi một tiếng rồi ngồi thẳng dậy cài cúc áo của mình.

Nhìn Trần Lãnh Dục bực bội xuống tầng Đường Thất dùng tốc độ nhanh nhất cởi trói cho cô đồng thời quơ lấy áo ngực, áo sơ mi mặc lại cho cô cực kỳ nhanh, dù rất ngại nhưng hiện chuyện này không quan trọng nữa. Sau đó hắn cõng cô trên lưng mình chạy nhanh hướng về phía cầu thang khác. “Ôm chặt tôi.” Hắn khẽ giọng. Bước chân tăng tốc.

Nhạc Quân vẫn tỉnh táo cô ôm chặt lấy cổ hắn thì thầm. “Cảm ơn.”

Bên kia Trần Cảnh Vũ vừa nghe qua chuyện, anh thở nặng nề xem video mà Trần Cảnh Thiên gửi qua. Chỉ vài phút máu trong người anh đã dâng lên tận não. Quai hàm siét chặt, gân xanh trên tay trên trán nổi lên từng đợt.

“Tới nhà máy hoang ở khu làng X ngoại ô. Ngay lập tức.” Anh gọi cho Trần Cảnh Thiên ra lệnh.

Bọn ngốc này xem video mà không đoán được vị trí cô bị bắt ở đâu. Đúng là một đám IQ không bằng con gián.

Chính anh cũng không thể nào ngồi yên được. Mặc kệ sức khỏe của mình còn yếu anh nhanh chân lái xe rời khỏi biệt thự. Cảnh tượng kia của cô như muốn lăng trì anh. Khi ấy anh bị tai nạn xe cũng không có cảm giác đáng sợ như hiện tại. Anh nhất định sẽ khiến Trần Lãnh Dục chết thê thảm.

“Mẹ kiếp. Đuổi theo cho tao.” Trần Lãnh Dục xuống dưới thấy bọn thuộc hạ, cũng không nghi ngờ gì, hắn mở cửa ra ngoài phát hiện trống không. Cái gì mà Đồng Tư Dật chứ.

Lúc này hắn mới sực tỉnh chạy vội lên tầng hai ngoài mấy sợi dây thừng thì không còn Nhạc Quân với Đường Thất đâu.

Hắn gầm lên một tiếng, rồi lập tức nhớ tới người bà kia của Đường Thất, ha con mồi ngu xuẩn.

Đường Thất cõng Nhạc Quân được một đoạn thì điện thoại reo. Hắn vừa chạy vừa lấy ra xem. Là Trần Lãnh Dục. Hết cách rồi cứ nghe đi.

“Mày chạy đi. Xem ra bà mày cũng nên về trời rồi.”

“Mày dám.” Đường Thất gằng giọng.

Điện thoại bị ngắt. Nhạc Quân lên tiếng. “Đưa điện thoại cho tôi. Còn có bà anh ở đâu?” Vừa rồi anh nghe điện thoại, tai cô gần đó nên nghe rõ. Thì ra Trần Lãnh Dục dùng bà của anh để uy hiếp.

Dù không hiểu ý cô nhưng anh vẫn nói rõ.

Nhạc Quân gọi cho Trần Cảnh Thiên. Cô có thói quen nhớ rõ số điện thoại của người thân. Hiện tại đúng là có lợi.

Trần Cảnh Thiên vẫn chưa nhận được tin Nhạc Quân về Biệt thự nhà Âu Dương Cát. Bọn anh vô cùng lo lắng, gọi cho Trần Lãnh Dục thì hắn nói sắp tới rồi. Mẹ nó gì mà lâu như vậy. Chắc chắn hắn giở trò. Sau khi Trần Cảnh Vũ nói địa chỉ kia cả bọn cũng lập tức lên xe đến đó.

Thấy số lạ Trần Cảnh Thiên nhìn Âu Dương Cát bên cạnh rồi bắt máy.

“Alo.”

Không còn nhiều thời gian nên Nhạc Quân nói tóm gọn. “Cảnh Thiên, là chị. Có người cứu chị. Em lập tức cho người đến bệnh viện H phòng 304 bảo vệ bệnh nhân bên trong. Lập tức.”

Định hỏi cô ổn không nhưng nghe giọng cô thì chuyện này rất quan trọng. Anh lập tức cho người dùng tốc độ nhanh nhất đến bệnh viện H.

Cả hai đang chạy thì vấp té.

“A...” Nhạc Quân rên lên.

“Cô không sao chứ?” Đường Thất đỡ cô ngồi dậy lo lắng hỏi.

Nhạc Quân lắc đầu. “Tôi ổn. Đừng lo. Tôi tự chạy theo được.” Cô biết dù bản thân cô có nhẹ đến đâu hay anh có khỏe ra sao thì cũng không thể nào cõng cô chạy xa được.

Hiện tại cả hai ở trong rừng.

Bọn cô không dám chạy ra đường lớn vì chúng có xe, chắc chắn đó không phải là cách hay. Ít ra chạy trong rừng sẽ giảm thiểu nguy hiểm. Có cây cối che giấu. Hiện tại chỉ mong đám Trần Cảnh Thiên tới nhanh.

Điện thoại lại vang lên. Cô bắt máy.

“Chị dâu, chị ở đâu?” Trần Cảnh Thiên mở loa to cho cả đám nghe.

“Chị đang trong khu rừng ở gần khu nhà máy. Tới nhanh đi. Chị sợ bọn chúng sắp đuổi kịp rồi.”

“Chị cố gắng chịu đựng”.

Lục Lộ Cam nhấn ga tăng tốc.

Trần Cảnh Vũ cũng đang trên đường đến khu nhà máy, anh phải cố gắng giữ cho đầu óc mình tỉnh táo.

“Không xong rồi. Bọn chúng sắp đuổi kịp rồi.” Đường Thất vừa chạy vừa nắm chặt lấy tay Nhạc Quân. Anh nhìn thấy ánh đèn ở không quá xa bọn họ. Chỉ có thể của chúng. Sắc mặt anh cực tệ.

Sợ cô vấp té nữa nên Đường Thất dừng lại khom lưng. “Lên đi. Tôi lại cõng một đoạn.”

Nhạc Quân cô đúng là sắp cạn kiệt sức lực rồi. Cô nằm trên tấm lưng ướt nhẹp mồ hôi của anh. Cô thật có lỗi, chỉ mong thuộc hạ của Trần Cảnh Thiên tới kịp cứu bà anh. Nếu không đời này cô sẽ ôm áy náy với anh không thôi.

Bên kia Trần Lãnh Dục vừa nhận được tin tên nhận nhiệm bảo vệ biên bản ủy quyền mãi vẫn không thấy xuất hiện. Hắn gầm lên tức giận đập nát điện thoại. “Thằng khốn Trần Cảnh Thiên. Dám chơi tao.” Đôi mắt hắn đầy thù hằn. “Bằng mọi cách bắt Tần Nhạc Quân với thằng chó Đường Thất về cho tao.” Hắn ta ghét nhất là phản bội. Kẻ phản bội sẽ phải chịu trừng phạt. Hừ đừng nghĩ sẽ thoát khỏi hắn.

Trần Cảnh Vũ đến khu nhà máy nhưng trống không, nhìn dây thừng và vị trí cô bị làm nhục, gân xanh trên trán anh nổi lên từng sợi.

Điện thoại anh reo lên.

“Anh. Chị dâu đã trốn khỏi nhà máy. Chị đang ở trong khu rừng. Bọn em sắp đến rồi.” Trần Cảnh Thiên cũng biết Trần Cảnh Vũ bất chấp đi cứu người nhưng anh biết anh không cản được.

Trần Cảnh Vũ cúp máy chạy về phía khu rừng. Nhưng chạy vài bước anh như nghĩ ra gì đó. Anh lên xe hướng về phía đường lớn, anh chạy ngược lại. Anh suy đoán chắc hắn cô sẽ không ngốc mà chạy về hướng xa thành phố đâu.

Anh gọi cho Trần Cảnh Thiên. “Bảo cô ấy chạy ra đường lớn đi.”

“Được. Anh...” Tới rồi sao” chưa kịp nói xong đã bị cắt ngang.

Nhạc Quân từ sớm đã tắt chuông điện thoại đặt lại chế độ rung. Điện thoại vừa rung lên cô đã nhanh chóng bắt máy.

“Này, chạy ra đường lớn đi. Cứu viện đến rồi.”

Đường Thất nghe xong như tiếp thêm được nguồn năng lượng lớn, hắn cõng cô trên lưng chạy thật nhanh hướng bên trái.

Trần Cảnh Vũ cũng tăng tốc xe, anh biết cô đã chạy được một khoảng rồi, cách khu nhà máy chắc chắc không gần. Anh hi vọng tốc độ của mình kịp với cô.

Trần Lãnh Dục nghe tiếng xột xạc trong bóng đêm vắng lặng. Hắn đánh mắt nhìn về hướng xa xa. Không thấy gì ngoài màn đêm u tối nhưng hắn phán đoán được.

“Đuổi theo. Ra đường lớn.” Hắn hoàn toàn quên mất mục đích của cô chạy ra đường lớn là gì. Nếu hắn biết cứu viện của cô đã đến sẽ không mạo hiểm đuổi theo tiếp. Mặc dù thuộc hạ của hắn không ít.

Nhạc Quân nghe nhiều tiếng xột xạc vang lên cùng lúc. Cả người cô run rẩy. “Chúng...chúng đang phía sau.”

Đường Thất từ lúc chạy đến giờ chỉ một đường nhìn về phía trước. Anh sợ sẽ bị phân tâm khi nhìn ra phía sau.

Sức anh đã không còn nhiều, bước chân dù cố gắng nhanh nhưng lại không thể.

Cuối cùng ra được đường lớn nhưng lại không thấy cứu viện ở đây.

Nhạc Quân đã xuống khỏi lưng của Đường Thất. Hiện tại cả hai hết đường thoát rồi. Vì bọn chúng đã đuổi kịp.

Đường Thất thở dồn dập kéo cô ra sau mình, ánh mắt anh lạnh lùng nhìn đám Trần Lãnh Dục.

“Không chạy nữa à?” Trần Lãnh Dục chạy một đoạn xa như vậy nên cũng thở nặng nề.

Trần Cảnh Vũ vừa tới đoạn cua trái, từ xa nhờ đèn xe anh đã thấy một đám người đang ẩu đả. Anh căng thăng tăng tốc nhanh hơn.

Đám người bên này phát hiện có xe từ phía ngược lại thì hoảng hốt.

Đường Thất đã bị chúng đánh đến còn nửa cái mạng, Nhạc Quân bị hai tên giữ chặt. Đang lúc chuẩn bị quay trở lại khu rừng thì tiếng phanh xe cực kêu vang lên.

Trần Cảnh Vũ không suy nghĩ lập tức xuống xe.

“Trần...Trần Cảnh Vũ. Anh...” Trần Lãnh Dục run rẩy khi nhìn thấy Trần Cảnh Vũ đột ngột xuất hiện ở đây. Hắn ta không ngờ Trần Cảnh Vũ vậy mà đã tỉnh lại.

Đám đàn em cũng cảnh giác nhìn chằm chằm Trần Cảnh Vũ.

Còn anh, anh chỉ chăm chú nhìn cô gái của mình đang phờ phạt, bị hai tên đàn ông kèm kẹp. Cơn tức giận xông lên, anh nghiến răng dùng ánh mắt lạnh tanh, tràn đầy thù hận hướng về Trần Lãnh Dục.

“Xem ra không nên để mày sống nữa.” Đoạn anh cởi áo khoác, anh không vứt nó đi mà cầm trong tay làm vũ khí. Tiếng quất trong gió khiến cả bọn căng thẳng.

Trần Cảnh Vũ xông vào đánh nhau với cả bọn tầm mười tên. Mặc dù anh học võ nhưng anh chỉ là một người mới tỉnh lại sau nhiều tháng nằm im trên giường nên không có nhiều sức. Xương cốt còn rất yếu. Chưa đầy vài phút anh đã không chống cự được với đám người này.

Trần Lãnh Dục cười ha hả như một tên điên. Hắn ta dùng chân đạp vào bụng Trần Cảnh Vũ. Anh rên lên một tiếng.

Mà Nhạc Quân cuối cùng cô cũng hoàn hồn, đúng là Cảnh Vũ của cô rồi. Nhưng cô không làm sao thoát khỏi gọng kìm của hai tên đàn ông này.

Thấy anh bị đánh như vậy cô không khống chế mà rơi nước mắt. “Cảnh Vũ...”

Khi con dao trong tay Trần Lãnh Dục chuẩn bị cắm xuống thân thể Trần Cảnh Vũ, cô hét lên. “Dừng tay.”

Trần Lãnh Dục thực sự dừng tay. Hắn đánh mắt nhìn cô gái dù đã bết bát, phờ phạt như vậy nhưng vẫn xinh đẹp như tiểu tiên nữ. Hắn lại nhớ tới cảnh tượng sắp chôn mình vào thân thể cô kia. Cơn nóng trong người chợt dâng lên. Hắn liếm môi khô, nhếch miệng đi đến gần cô. Nụ cười của hắn khiến Nhạc Quân nổi da gà.

“Trần, Lãnh, Dục. Mày thử đụng vào một sợi tóc của cô ấy. Tao sẽ cho mày xuống địa ngục ngay lập tức.” Trần Cảnh Vũ cố gắng ngồi dậy nhưng bị một kẻ đạp ngã xuống đường lại. Anh nhăn mặt đăm đăm trừng mắt với Trần Lãnh Dục.

“Ồ, chết đến nơi rồi còn già miệng sao. Mày yêu cô ta lắm đúng không? Vậy nếu nhìn cô ta bị cưỡng hiếp ngay trước mắt thì sao nhỉ?” Trần Lãnh Dục hiện tại đã không còn sợ bất cứ thứ gì. Hắn ta như một kẻ biến thái, bàn tay nâng lấy cằm Nhạc Quân rồi hung hăn hôn cắn lấy môi cô.

“Mẹ kiếp. Buông cô ấy ra.” Trần Cảnh Vũ hận không thể một dao chém chết hắn.

Nhạc Quân cô đã không còn sức lực, cô cố gắng né đi nhưng vẫn không tránh được. “Cút.” Cô khàn giọng lên tiếng.

Hắn đè Nhạc Quân ra giữa đường, vị trí ngay trước mắt Trần Cảnh Vũ. Bàn tay không ngừng ma sát trên người cô.

“Buông cô ấy ra.” Gân xanh trên trán Trần Cảnh Vũ nổi lên từng sợi, bờ ngực phập phồng, trái tim như bị khoét sâu.

Đúng lúc này vài chiếc xe chạy tới với tốc độ cực nhanh.

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận