Xong hai trận trên giường Trần Cảnh Vũ bế cô đặt vào trong bồn tắm, xả nước ấm lại thêm tinh dầu dưỡng thể. Sau đó anh cũng vào trong bồn tắm cùng cô.
Làm sao có thể chỉ đơn giản là tắm chứ. Anh mới thoa sữa tắm lên người cô, vuốt ve một lúc đã không chịu nổi. Đặc biệt nước ấm càng khiến cho mùi hương từ người Nhạc Quân tỏa ra đậm hơn. Hơi nước đã phủ khắp cửa phòng tắm càng làm vẻ đẹp của cô mờ ảo dụ hoặc anh phạm tội hơn. Trần Cảnh Vũ chửi thầm trong lòng, sau đó ôm cô ngồi đối diện mình tư thế này buộc hai chân cô phải dạng ra quấn bên eo anh.
Nhạc Quân nhìn người nào đó đôi mắt đã đục ngầu lại quá quyến rũ khiến cô không để ý tới hạ thân đang đau của mình. Cô cảm giác được vật to lớn của anh đang ở ngay phần nhạy cảm của mình đã căng cứng, nóng hực lên. Cô cười mê hoặc ôm lấy cổ anh đặt lên môi anh nụ hôn chủ động mạnh bạo nhất từ trước tới giờ. Cô chủ động tách răng anh ra đầu lưỡi liền tiến vào quấy nhiễu. Nhưng chỉ trong chốc lát cô đã hoàn toàn trở về thế bị động.
Trần Cảnh Vũ đưa tay xả nước trong bồn, anh cúi đầu vùi vào bộ ngực đã đầy vết xanh tím liếm mút như muốn nuốt trọn nó vào trong người mình. Thân dưới khẽ động một cái cả người Nhạc Quân căng cứng. Cô rên rỉ đứt quãng khi từng lần đâm vào của anh đều sâu đến mức khiến cô hét lên. “Gọi anh đi.”
Nhạc Quân đã hơi mơ màng nghe anh yêu cầu liền gọi anh: “Cảnh Vũ.”
Trần Cảnh Vũ hài lòng lại một đợt nhanh và sâu hơn nữa. Nhạc Quân đã sắp ngất đến nơi rồi, nhưng cô cũng nghiện cơ thể anh như vậy. Mặc cho đau đớn dưới hạ thân mà tiếp tục cùng anh triền miên.
Hết trong bồn tắm Trần Cảnh Vũ như không biết mệt là gì tiếp tục làm cô ở ngoài bồn tắm, tư thế vào ở phía sau. Nhạc Quân hét đến khàn giọng rồi cô ôm chặt cổ anh nỉ non: “Cảnh Vũ, em đuối sức rồi.”
Trần Cảnh Vũ không phải không mệt chỉ là anh cứ muốn chiếm hữu cô như vậy, khi nghe cô khẽ giọng mềm yếu anh liền đau lòng không thôi. Sau đó thêm một đợt nhỏ nữa mới quấn khăn tắm ôm cô lên giường.
Sáng hôm sau lúc Ngạc Quân tỉnh dậy đã không thấy Trần Cảnh Vũ.
Cô tắm rửa vệ sinh xuống dưới tầng thì thấy cảnh tượng trước mắt. Trần Cảnh Vũ đang đọc sách ở sô pha còn Lại Di Tranh ở bàn ăn đang cắt trái cây nhưng mắt thì dán chặt trên người chồng cô. Tâm tư thật không nhỏ. Nhạc Quân khẽ chậc trong lòng. Cô cố tình đứng nép bên góc khuất muốn xem rốt cuộc cô ta muốn giở trò gì.
Rất nhanh cô ta đã thái trái cây xong, đang mang lại cho Trần Cảnh Vũ.
Cô ta hơi cúi đầu trông bộ dạng có vẻ yếu đuối sợ hãi nhưng thực tế cặp mắt đang lóe sáng vui mừng.
Cô ta khẽ giọng ngọt ngào còn hơn cả mật ong, Nhạc Quân thầm nghĩ. “Anh Trần mời dùng trái cây.”
Trần Cảnh Vũ không nhìn cô ta mà lạnh giọng nói: “Để đó đi.”
Lại Di Tranh làm sao có thể bỏ qua cơ hội ngàn vàng này được. Thấy anh không mắng cô vì xưng hô vừa rồi lại càng đắc ý hơn.
Nhạc Quân khẽ nhếch miệng cười khẩy: “Lại còn anh Trần.”
Hành động tiếp theo của cô ta khiến Nhạc Quân tức giận thật sự. Lại Di Tranh lúc xoay người lui đi thì trẹo một chân ngã nhào vào người Trần Cảnh Vũ.
Trần Cảnh Vũ theo phản xạ hấc mạnh cô ta xuống sô pha bên cạnh quát lớn: “Cô làm gì hả?”
Lại Di Tranh tái mặt, cô không ngờ Trần Cảnh Vũ lại ra tay mạnh như vậy.
Nhạc Quân nhìn hành động của anh cô thầm tán thưởng: Đúng là chồng cô, cô nghĩ cô không cần phải làm gì cả. Chỉ như vậy thôi đã khiến mấy cô nàng có tâm tư xấu xa sợ đến muốn trốn rồi.
Dì Chu ở ngoài vườn nghe tiếng quát của ông chủ lập tức chạy vào thấy trên trán Trần Cảnh Vũ đầy gân xanh, bộ dạng là vô cùng tức giận. Lại nhìn thấy Lại Di Tranh còn đang ngã ngồi trên sô pha, mặt mày tái đi thì hiểu cô cháu này chọc giận gì ông chủ rồi.
“Ông chủ, xảy ra chuyện gì?”
Trần Cảnh Vũ vẫn còn bực mình, thật ra thì cũng không quá đáng gì. Cô nhóc này chỉ lỡ ngã té mà thôi. Có điều anh ghét phụ nữ chạm vào mình như vậy ngoại trừ Nhạc Quân.
Anh lạnh giọng nói: “Bảo cô ta chớ đến gần tôi.”
Lúc này định về phòng tắm thì thấy vợ mình.
“Có chuyện gì sao?” Nhạc Quân rất bình tĩnh, cô coi như không thấy chuyện vừa rồi nhìn qua ba người.
Trần Cảnh Vũ thấy vợ mình tâm tình cũng dịu lại. Anh ôm vai cô đến bàn ăn giọng nói ôn nhu: “Không có gì, dì Chu dọn bữa sáng cho Quân Quân đi.”
Dì Chu lườm Lại Di Tranh một cái vào bếp mang đồ ăn sáng lên.
Bà hít sâu mới dám nói với ông chủ: “Ông chủ, chuyện vừa rồi là Di Tranh nó không cẩn thận, mong ông chủ không trách tội.”
Nhạc Quân nghe vậy nhìn Trần Cảnh Vũ.
Anh đã bình tĩnh lại rồi nên cũng không truy cứu nữa. Nhưng anh vẫn muốn làm rõ một số chuyện: “Tôi cần hai vợ chồng dì tới giúp trông coi biệt thự, nhưng tôi không thuê cháu dì. Nên cô ta không cần phải làm những việc nhà ở biệt thự. Nếu dì thấy công việc nhiều tôi sẽ tuyển thêm người.”
Dì Chu vội xua tay: “Không ông chủ. Là con bé ở phòng rảnh rỗi nên mới nhờ con bé giúp. Tôi sẽ dặn dò nó.”
“Dì hiểu là được rồi.” Trần Cảnh Vũ không nói gì nữa mà đưa cốc sữa cho Nhạc Quân.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!