“Con không đi, đây là nhà con sống thì chính là nhà của con.”
Nói xong cô ta kéo ba người bạn vào nhà nhưng vừa bước vào phòng khách cả người Lại Di Tranh gần như đóng băng, cả thở cũng không thở được, cô ta siết chặt khăn tắm đứng như trời trồng. Cô ta nhìn thấy Nhạc Quân đang ngồi bắt chéo chân trên sô pha, tay chống trên thành sô pha đỡ đầu. Còn có Trần Cảnh Vũ ngồi bên cạnh đang uống trà. Đầu cô ta ong ong, chuyện này...tại sao hai người này lại ở đây? Không phải TCV đi công tới tới tuần sau mới về sao, cả Tần Nhạc Quân cũng nói đợi TCV về cô mới trở lại biệt thự. Cô ta siết chặt hai tay, cắn chặt môi. Cô ta khó khăn mở miệng, giọng run run: “Anh Trần, chị Quân”
Nhạc Quân nhếch miệng nhìn cô ta gằng giọng: “Tôi cho cô với đám bạn của cô 1 giờ đồng hồ dọn sạch sẽ từng nơi trong căn biệt thự này cho tôi. Để tôi phát hiện còn dấu vết của 4 người các cô để lại…thì dọn tiếp. Dọn đến khi không còn hạt bụi nào. 1 tiếng đếm ngược bắt đầu.”
Nhạc Quân không cho 4 người này kịp tiếp nhận gì cả mà nhấn đồng hồ hẹn giờ.
Cả bốn người bọn Lại Di Tranh đờ đẩn mặt ra.
Ba người kia nhìn hai người TCV, Nhạc Quân mà không thể tin vào mắt mình, nào còn để ý đến lời nói vừa rồi của Nhạc Quân.
Cô bạn nọ ấp a ấp úng: “Cô....Hoa hậu Nhạc Quân?”
Nhạc Quân cười khẩy, cô nhìn cô ta nói: “Là tôi, thì sao?”
Cô gái nọ vội xua tay vui mừng nói: “Không không ạ, em là Alanie là Alanie ạ. Chị có thể ký tên giúp em không?”
Nhạc Quân giật giật thái dương. Cô ta là fan của mình? Bà nó chứ. Oan nghiệt.
Cô lạnh giọng nói: “Đi dọn trước. Sẵn nói luôn cho ba người nghe. Biệt thự này là của tôi và chồng tôi Trần Cảnh Vũ. Mà cô ta...” Nhạc Quân đưa tay chỉ Lại Di Tranh mặt đã không còn chút máu. “...là cháu của quản gia nhà tôi. Cô ta nói thế nào với ba người tôi chẳng quan tâm, nhưng tôi cho ba người biết. Cô ta trong biệt thự này chỉ là ở nhờ, không những không biết thân biết phận còn sỉ diện không biết xấu hổ coi đây là nhà mình. Tôi sống tới từng này tuổi vẫn chưa gặp ai có độ ảo tưởng với vô liêm sỉ đến mức này. Các cô bị cô ta lừa tự ý vào nhà người lạ phá hoại, tôi sẽ không truy cứu ba người. Nhưng còn cô...”Nhạc Quân nghiến răng gằn từng chữ: “Cô dám năm lần bảy lượt quyến rũ chồng tôi, đừng tưởng tôi không biết. Chẳng qua tôi lười chơi với bạch liên hoa không có tư cách được tôi để ý mà thôi. Cả chuyện ngày hôm nay, tôi hiền nhưng không tốt bụng như cô tưởng. Đụng vào giới hạn của tôi thì đừng trách. Dọn dẹp xong cuốn gói khỏi biệt thự ngay lập tức. Đừng xin xỏ dì cô, tranh thủ khi tôi còn nhẹ tay mà nhanh chóng cút. Còn không tôi sẽ cho cô biết người có quyền, có tiền sẽ dùng biện pháp nào để trừng trị cô. Chỉ riêng tội quyến rũ chồng tôi, tôi đã có thể kiện cô ra tòa rồi. CÚT!”
Trần Cảnh Vũ là lần đầu tiên nghe Nhạc Quân tức giận đến mức như thế này.Có điều tuy không dùng những lời thô tục gì nhưng từng câu từng chữ lại khiến người khác ngậm mồm không thể phản kháng được. Anh nhìn cô gái đang thư thả bắt chéo chân rất ra dáng bà chủ nhà mà khẽ cười vuốt tóc cô. Anh thích cô thoải mái biểu hiện mọi mặt như vậy, vô cùng đáng yêu.
Dì Chu, chú Chu hiện tại cũng không muốn xin giúp đứa cháu không biết điều này nữa. Hai người vì nể tình ba mẹ nó mới nhận nuôi, chăm sóc nó. Nhưng nó không biết ơn còn năm lần bảy lượt hại bọn họ. Nếu bà chủ không tốt bụng có khi đã đuổi luôn cả hai người bọn họ rồi.
Ba người bạn ngờ nghệch vì chuyện đáng sợ này, càng không thể tin Lại Di Tranh lại tâm địa như vậy. Vì sỉ diện mà dám nói nhà của chủ mình là nhà mình, lén mọi người đi vắng dẫn bọn họ về đây. Suýt nữa hại bọn họ đến đồn rồi. Lại thêm cô ta là hồ ly tinh quyến rũ Trần Cảnh Vũ. Con mẹ nó chứ, người ta đã tốt bụng giữ cô ta lại, cho cô ta ở phòng đẹp. Không biết ơn còn dám tranh thủ bà chủ không ở nhà đi mê hoặc ông chủ. Loại người này tại sao bọn họ có thể chơi được. Thật quá ghê tởm đi.
Ba người nhìn nhau sau đó cúi đầu xin lỗi Nhạc Quân với Trần Cảnh Vũ. “Hoa hậu là chúng tôi không hay biết chuyện này bị cô ta lừa. Xin cô tha lỗi.”
“Thật xin lỗi.”
Nhạc Quân nhìn ba cô nàng này, cũng là người bị lừa nên cô cũng không trách gì, cô gật đầu nói: “Được rồi, tôi không trách các cô. Nhưng về sau tìm bạn chơi cũng nên tìm người tốt một chút. Dọn xong rồi về đi.”
“Huhu chị Quân, em được gặp chị là phúc của em rồi. Có thể ký cho em không?” cô gái là Alanie đang mừng muốn khóc đến.
Nhạc Quân nhìn nhìn cười khẽ gật đầu. Hai cô gái thấy vậy cũng xin theo, bọn họ không ngờ rằng hoa hậu là vợ của Trần Cảnh Vũ. Thật đúng là đẹp đôi chết mất thôi.
Nhận được chữ ký xong cả ba đều hớn hở chuẩn bị đi dọn dẹp, dù sao cũng đã phá nhà người ta như vậy. Huhu thật là chơi lớn một lần nhớ đến tận già mà.
Cô nàng Alanie cười cười nhìn Nhạc Quân lại nhìn qua Trần Cảnh Vũ nháy mắt một cái nói: “Chị, em nhất định giúp chị giấu chuyện của anh chị. Em thề.”
“Em cũng vậy.”
Nhạc Quân nhìn ba cô nhóc 18, 19 tuổi còn non nớt thì khẽ cười gật đầu không quên “Cảm ơn”. Cò bổ sung thêm một câu: “Chị sẽ công bố sớm thôi.”
Ba người cười hì hì lập tức dọn dẹp. Còn không quên lườm Lại Di Tranh đang ngã ngồi dưới sàn. Bộ dạng cũng thật là, đáng đời. Lừa bọn họ giờ thì gậy ông đập lưng ông.
Lại Di Tranh bây giờ đã hoàn toàn sụp đổ, lại bị ba cặp mắt kia nhìn như muốn nuốt mình mà nghiến răng nghiến lợi. Nhưng vẫn phải dọn dẹp theo.
Một giờ trôi qua bốn người thở phì phò đi ra. Huhu cái này đúng là tự hại mình. Cô gái Lưu Ly Tâm bây giờ nhìn thấy Lại Di Tranh thì bực bội, khó chịu không thôi.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!