Lúc Trần Cảnh Vũ với Nhạc Quân tới nơi đã gần 11h trưa.
Chủ thầu vừa nghe tin Nhạc Quân đến đã lập tức ra trước nghênh đón. Thấy cô còn đi cùng một người đàn ông thì có hơi ngạc nhiên.
“Tiểu thư Nhạc Quân, cô tới xem tiến độ nhà tâm đức sao?”
“Ừm, lâu rồi tôi không ghé.” Nhạc Quân cùng Trần Cảnh Vũ vừa đi vừa nói chuyện với chủ thầu đang mặc đồ bảo hộ.
“Chúng tôi đang đẩy nhanh tiến độ, có thể rút ngắn thời gian trước tết âm sẽ hoàn thành.” Ông vô cùng may mắn nhận được công trình này, cô tiểu thư này đúng là nhà từ thiện cả tiền bao thầu cũng rất hoàng tráng.
“Không cần phải ép nhân công làm quá đâu, cứ như bình thường nếu thiếu người thì tuyển thêm thợ xây là được. Chú không được ép lao động đó.” Lúc này ba người đã đến dưới gốc cây to lớn, Nhạc Quân nhìn những người công nhân đang treo mình trên cao giữa khối thời tiết nắng nóng này cô thấy có chút thương cảm cho bọn họ.
Chủ thầu vội xua tay: “Tôi không ép công mà, chỉ là tôi dựa vào tiến độ có thể xác định thời gian hoàn thành.”
Trần Cảnh Vũ nhìn mấy người đàn ông ở trên cao kia cả người ướt mồ hôi như tắm mưa thì quay sang hỏi chủ thầu: “Bình thường mấy giờ nghỉ trưa?”
“Là 12h ạ, chiều chiều thì 17h30.” Chủ thầu nóng đến toát cả mồ hôi, thất sự cái nóng này quá ghê gớm.
Nhạc Quân nhìn Trần Cảnh Vũ cả hai như hiểu ý nhau. Nhạc Quân lên tiếng: “Khi nay 11h để bọn họ nghỉ trưa, còn có nghỉ giữa buổi nữa, chiều 17h để họ tan ca. Chú nói với bọn họ khi mệt quá đừng cố, sẽ hại cho sức khỏe. Tôi cũng không gấp đến vậy. Cũng 11h rồi ông kêu bọn họ nghỉ đi.”
Chủ thầu không nghỉ cô gái lại tốt bụng đến như vậy, giàu có quyền thế nhưng không kiêu ngạo, dùng tiền để làm từ thiện xây nhà tâm đức lớn như thế này. Ông nhìn cô gái đã gặp qua mấy lần này, cô gái luôn mang trên mình dáng vẻ thuần khiết, càng không có chút giả tạo nào. Thật là một cô gái tốt, ông mà có con trai nhất định sẽ tìm cho nó một người con dâu như cô gái này.
Một lúc sau cả đám đàn ông người ướt mồ hôi như vừa tắm xong, đi xuống trại nghỉ ăn trưa. Lúc này Nhạc Quân, Trần Cảnh Vũ với chủ thầu đang ngồi ở bàn trà dưới gốc cây nói chuyện. Nhạc Quân hơi nóng nên cởi áo khoác ra, Trần Cảnh Vũ nhanh tay cầm lấy không quên nhìn cô cười.
“Đệch, là Hoa hậu kìa?” Một cậu thanh niên nhìn thấy Nhạc Quân liền sáng hai con mắt quên luôn cả mệt mỏi.
“Đúng kìa. Mẹ nó chứ, ơ đây là nhà tâm đức mà Hoa hậu đang cho xây dựng mà. Vậy thì đúng là Hoa hậu rồi. hahaha”
“Xinh quá! Đúng không cái tên ngàn năm không cười này?” Một cậu trai đá vào cậu bạn bên cạnh.
“Phiền chết được, xinh hay không liên quan mẹ gì tôi.” Đang ngồi nghỉ ngơi cũng không yên, cậu suốt ngày nghe mấy người này bàn tán về con gái mà phát ngán.
“Mẹ nó, cô gái này là Hoa hậu quốc dân đấy, đây là dự án từ thiện cổ đang làm nên mới tới đây xem. Cả nước ai cũng muốn được gặp người ta nha, có phúc mà không biết hưởng cái đồ đần nhà cậu.” Anh bạn đang loay hoay tìm cây bút đã thấy lúc sáng.
Cậu trai lạnh lùng kia cảm thấy quá nhức tai, lấy hộp cơm ra định ăn.
Chủ thầu bên này thấy đám đang nhốn nháo nhìn về phía này liền biết rõ bọn chúng thấy gái là nháo nhào lên. Ông cũng không lạ gì, tuổi bọn họ cũng còn trẻ nên ham muốn nữ sắc cũng là bình thường. Có điều ông nhìn cái đám mình đầy xi măng, mồ hôi mồ kê bê bếch rồi lại nhìn cô gái đối diện thanh sạch, xinh đẹp như bầu trời xanh thì lắc đầu.
Ông xin phép hai người đi một chút.
“Ôi ông chủ Kim tôi đợi chú nãy giờ đó.” Một trong số đó đã nháy mắt ra hiệu với ông chủ muốn rớt luôn con mắt rồi mới thấy ông chú tới.
Chủ thầu Hừ một cái liếc anh ta nói: “Ý đồ các cậu tôi thừa biết. Đừng có mơ tưởng lung tung.”
“Ông nói cái gì vậy, bọn tôi là muốn xin chữ ký của cô ấy.”
Chủ thầu nghi ngờ hỏi: “Chữ ký?”
Một cậu trai cảm thấy nhức đầu với lão già không cập nhật tin tức này liền nói: “Ôi chú không biết Hoa hậu quốc dân của nước ta năm vừa rồi à?”
Chủ thầu lườm hắn: “Sao không biết, nghe bọn cậu nhắc hoài.”
Cậu trai bật cười chỉ về phía Nhạc Quân: “Là cô ấy đó, nhà từ thiện này là nằm trong dự án của cô ấy. Ông chú nên theo dõi tin tức nha.”
Ông chủ kinh ngạc nhìn Nhạc Quân ở phía xa xa kia: “Là thật?”
“Đương nhiên. Nên chú à, chú có thể hỏi cô ấy có thể ký tên cho bọn tôi được không?”
Chủ thật giờ mới hiểu rõ xin chữ ký này là vì cô gái kia là người nổi tiếng, thảo nào khí chất cô lại hơn người như vậy. Ông hắng giọng: “Được rồi, chờ tôi chút.”
“Cố lên ông chú à!” Cả bọn dõi mắt nhìn theo từng cử động của mấy người ở phía kia.
“Chuyện là tiểu thư, đám nhóc kia biết cô là người nổi tiếng nên mong cô ký tên cho bọn họ được không?” Chủ thầu lần đầu tiên làm cái việc này, thật là…ông nhận lời cái bọn nhóc kia làm gì không biết.
Nhạc Quân nhìn sang Trần Cảnh Vũ một cái lại nhìn đám thanh niên phía kia cô hấc cằm về phía bọn họ hỏi chủ thầu: “Là họ sao?”
Chủ thầu cười vui vẻ: “Đúng vậy, đúng vậy.”
Nhạc Quân nhẹ nhàng gật đầu: “Được. Tôi cũng chuẩn bị đi rồi nên ký bây giờ luôn nhé.”
Chủ thầu gật đầu lia lịa “Được được.” ông nhìn về phía đám thanh niên giơ ký hiệu OK lên cho bọn họ hiểu. Cả đám hú hét liền lon ton chạy đến dưới gốc cây bồ đề.
.Nhạc Quân nhìn sang Trần Cảnh Vũ hỏi: “Ông xã, anh có mang bút máy không?”
Trần Cảnh Vũ vừa nghe chữ ông xã trong miệng cô thật ngọt chết anh, anh cười véo mặt cô một cái: “Ở trong xe, để anh lấy.”
Chủ thầu nghe vậy liền vội nói: “Chúng tôi có bút, không cần cậu đi lấy đâu.”
Nhạc Quân bảo Cảnh Vũ cứ đi lấy giúp cô, lại nhìn sang chủ thầu: “Bút máy ký sẽ rõ hơn.”
Chủ thầu hiểu ra liền gật đầu đồng ý, nghĩ cô gái này thật chu đáo.
Rất nhanh cả đám thanh niên đã chạy tới, cả cái cậu bạn lạnh lùng khó chịu cũng bị cả đám kéo tới.
“Hoa hậu Nhạc Quân!”
“Chào Hoa hậu!”
Mấy tên không biết xưng hô như thế nào nên gọi thẳng như vậy. Lần đầu tiên nhìn thấy Hoa hậu bằng xương bằng thịt gần như thế này, cả bọn căng thẳng không thôi. Không phải kiểu nhìn thấy diễn viên, ca sĩ nổi tiếng mà như nhìn thấy tiên nữ ngoài đời thực vậy. Bọn họ cũng chẳng phải người đàng hoàng, đang tuổi trai trẻ ham muốn nữ sắc cũng thường xuyên ngắm gái có điều khi đứng trước mặt cô gái này bọn họ lại cực kỳ tôn trọng, không hề có một chút dục vọng nào của đàn ông mà lịch sự quan sát cô.
Nhạc Quân nhìn bạn họ không dám tới gần mình mà buồn cười, cô ho khan một cái liền nói: “Không ngờ mọi người lại biết tôi?”
.Một câu trai mạnh dạn lên tiếng: “Sao chúng tôi có thể không biết được, cho dù không biết mặt Hoa hậu nhưng cũng sẽ nghe danh tiếng của cô. Chúng tôi cũng biết công trình này là dự án từ thiện của Hoa hậu.”
Nhạc Quân nghe chàng trai này nói như vậy thì có chút ngạc nhiên, xem ra bọn họ biết khá nhiều. Cô cười đáp: “Ồ, thật cảm ơn đã quan tâm tôi như vậy.” Thấy Trần Cảnh Vũ đang gần tới nên hỏi bọn họ: “Các anh muốn tôi ký tên ở đâu đây?” Cô nhìn qua bọn họ ngoài mũ, áo, quần thì không thấy giấy tờ gì cả.
Một chàng trai cười hì hì tiến lên một chút, chỉ một chút: “Ở đây ạ!” Anh đưa ví tiền cho cô.
Nhạc Quân nhận bút từ Trần Cảnh Vũ, cô nhìn anh cười mỉm sau đó gật đầu với chàng trai kia.
“Em ngồi xuống rồi ký.” Trần Cảnh Vũ sợ cô đứng lâu sẽ mỏi chân nên quan tâm.
.Cô cười đáp dạ liền ngồi xuống ký tên cho từng người.
Ký một lúc Nhạc Quân nâng mắt lên hỏi: “Hết rồi đúng không ạ?”
Sau đó cô thấy một chàng trai nhìn qua rất lạnh nhạt, nhưng bộ dạng anh ta ngại ngùng đưa ví ra Nhạc Quân có chút buồn cười. Cô nhìn anh hai giây nhận lấy ví tiền. Nhưng cô chưa kịp ký thì anh chàng đã chặn lại. Cô nghe anh ta nói: “Cô có thể ký bên trong không?”
Nhạc Quân hơi ngạc nhiên nhưng liền gật đầu đáp “Được” Đợi anh ta mở ví ra. Cả đám kia cằm sắp rớt rồi, cái tên này thế mà chủ động đưa ví cho Hoa hậu ký cơ đấy.
Ký xong Nhạc Quân chuẩn bị rời đi thì nhớ ra chuyện gì đó cô nói: “À, các anh cứ làm việc bình thường không cần phải quá sức đâu. Khi nào mệt quá thì hãy nghỉ ngơi, tôi đã nói với chủ thầu khi nay trưa 11h mọi người sẽ được nghỉ, chiều 17h sẽ tan ca. Làm việc tốt nhé! Tạm biệt.”
Cả đám nói tạm biệt với cô lại nhìn bóng lưng một trai một gái đang nắm tay nhau đi về phía chiếc siêu xe giới hạn liền cảm thấy bọn họ đúng là không cùng một thế giới.
Có người cảm thán: “Có phải đó là người đàn ông hạnh phúc nhất thế giới không nhỉ?”
Cả bọn gật gật đầu đồng ý: “Ừm, thật hạnh phúc khi được cô ấy yêu.”
“Haizz anh ta là Trần Cảnh Vũ nổi tiếng trong giới tài chính đó, là người đàn ông mọi cô gái muốn nha. Nói chung hai người này chính là dành cho nhau.”
“Trần Cảnh Vũ?” Cậu trai lạnh lùng khi nãy hỏi.
“Cậu tra thanh tìm kiếm là ra cả đống ấy mà. Nói chung anh ta cực kỳ đỉnh giờ nhìn thấy ngoài đời đúng là hèn gì con gái đều ham muốn như vậy.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!