Hứa Tề Tư nghe Nguyễn Ôn Tịch nói, không khỏi lúng túng trả lời: "Tôi không có......"
Nguyễn Ôn Tịch 'ừm' một tiếng, quay lại chủ đề ban nãy: "Vậy tiểu Thất có muốn chụp một tấm hình không?"
Hứa Tề Tư suy nghĩ, vẫn nhẹ nhàng lắc đầu: "Hay là thôi đi....tôi không có thói quen chụp ảnh."
Nguyễn Ôn Tịch lại hỏi: "Anh có thể chụp chung với tiểu Thất một tấm thôi có được không? Đương nhiên, nếu tiểu Thất không thích thì có thể từ chối, không sao cả."
Anh hỏi rất chân thành, sẽ không khiến tiểu Thất cảm thấy bất kì áp lực hay khó chịu nào.
Hứa Tề Tư do dự, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu: "Chụp chung cũng không sao."
Nghe cậu nói đồng ý, Nguyễn Ôn Tịch cầm điện thoại mở camera trước lên, cánh tay đặt trên bả vai Hứa Tề Tư một cách tự nhiên, chuẩn bị tư thế chụp ảnh.
Tay Hứa Tề Tư không được tự nhiên đặt trên vành nón, một lát sau mới buông tay, khẽ nâng đầu nhìn về phía camera.
Nguyễn Ôn Tịch thuận thế ấn xuống nút chụp 'tách tách' mấy tiếng, chụp lại hình ảnh của hai người.
Hứa Tề Tư thấp hơn Nguyễn Ôn Tịch nửa cái đầu, bị tay anh khoác lên vai ôm trọn trong khủy tay, càng nhìn hai người càng giống như bạn bè thân thiết chứ không phải là quan hệ tiền bối hậu bối xa lạ nữa.
Trong ảnh, quần áo của Hứa Tề Tư vừa khéo rất xứng với bức tượng nhân vật hoạt hình phía sau khiến cảm giác lạc lõng vừa nãy đã bớt đi rất nhiều.
Nguyễn Ôn Tịch quả thực rất hài lòng nhìn bức hình, thuận tay gửi cho Hứa Tề Tư một tấm.
Thông thường trong điện thoại của Hứa Tề Tư sẽ không có hình của chính mình, nhưng nhìn bức ảnh chụp chung với Nguyễn Ôn Tịch, ma xui quỷ khiến thế mà cậu nhấn nút lưu xuống.
Nguyễn Ôn Tịch nhìn đồng hồ, nói với cậu: "Đi thôi, sắp tới giờ vào cổng rồi."
Hứa Tề Tư hoàn hồn gật đầu, vốn định yên lặng đi theo sau Nguyễn Ôn Tịch nhưng lại bị anh túm lấy bả vai, kéo cậu cùng nhau sóng vai mà đi.
Cậu có chút sửng sờ nhìn về phía Nguyễn Ôn Tịch.
Nguyễn Ôn Tịch không cảm thấy có gì không đúng, trêu ghẹo nói: "Cậu bạn nhỏ ơi, đi chậm như vậy không sợ bị lạc sao?"
Lỗ tai Hứa Tề Tư đỏ bừng, nhỏ giọng phản bác: "Tôi không phải bạn nhỏ, cũng không đến nỗi đi lạc....."
Nguyễn Ôn Tịch vừa xoa đầu vừa ôm lấy cậu đi về phía trước, một bên thì chuyển sang chủ đề khác: "Vậy thì tiểu Thất đừng gọi anh là Nguyễn tiên sinh nữa, nghe như kiểu anh lớn hơn em tới tận một con giáp đó."
Hứa Tề Tư bị anh dời đi lực chú ý: "Vậy......tôi nên gọi như thế nào?"
Cho dù Nguyễn Ôn Tịch có biểu hiện như thế nào đi nữa thì cậu vẫn cảm thấy trong lòng luôn có một cảm giác xa cách khó vượt qua, xưng hô kiểu gì cũng thấy kỳ kỳ.
Nguyễn Ôn Tịch hồn nhiên không thèm để ý, làm bộ làm tịch suy tư một lát mới nói: "Không thì em cứ gọi giống như tiểu Thiến đi, tuổi tác của tiểu Thiến cũng xấp xỉ với em mà."
Hứa Tề Tư nhớ lại xưng hô của Lâm Khả Thiến đối với Nguyễn Ôn Tịch, lắp bắp nói: "Không, không tốt lắm đâu....Hình như hơi thân quá."
Nguyễn Ôn Tịch bày ra dáng vẻ đau lòng: "Thì ra trong lòng tiểu Thất anh là người xa lạ đến vậy sao? Anh còn tưởng mấy ngày vừa qua ở chung với nhau, tiểu Thất đã chấp nhận anh rồi."
Hứa Tề Tư vội vàng giải thích: "Ý tôi không phải như vậy, chỉ là, chỉ là Nguyễn tiên sinh là tiền bối, xưng hô như vậy quá không lễ phép."
Nguyễn Ôn Tịch khẽ cười, tay lại chụp lên đầu cậu: "Thôi bỏ đi, cứ gọi theo thói quen là được."
Ngoài miệng thì nói tùy ý, nhưng trong giọng nói lại kèm theo vài phần thất vọng.
Hứa Tề Tư mấp máy môi, nhưng cuối cùng cũng không phát thành lời.
Hai người tiếp tục đi sâu vào công viên giải trí, Nguyễn Ôn Tịch cũng nhẹ nhàng xoay chuyển đề tài khác, tựa như chuyện vừa rồi chỉ là nhạc đệm.
Bởi vì công viên giải trí này rất nổi tiếng, mà trước đó Hứa Tề Tư đã từng đi cùng gia đình nhưng khi đó không có hứng thú, nên hiện tại cậu rất tò mò đối với khung cảnh xung quanh. Sóng vai đi cùng Nguyễn Ôn Tịch một hồi, Hứa Tề Tư không nhịn được bắt đầu nhìn ngắm khắp nơi.
Công viên được bài trí theo dạng một chuỗi các chủ đề, từng khu vực là một chủ đề khác nhau. Nơi bọn họ đang đứng chính là khu vực chủ đề cổ tích, xung quanh được bài trí với vẻ thơ mộng huyền ảo.
Mỗi nhân viên trong này cũng sắm cho mình một nhân vật khác nhau theo khu vực chủ đề, Hứa Tề Tư liếc mắt một cái đã thấy rất nhiều người mặc trang phục tinh linh, hoa yêu, kỵ sĩ, vân vân.....
Cặp mắt cậu bận rộn lưu luyến nhìn khắp nơi, thậm chí không cảm giác được cánh tay trên vai mình đã buông xuống, còn bản thân mình lại rất tự giác tiếp tục đi song song với Nguyễn Ôn Tịch.
Vì khu này là chủ đề cổ tích nên khi bọn họ đi vào sâu bên trong sẽ thấy một tòa lâu đài thật lớn. Trên đường từ cổng vào đi tới lâu đài, hai bên đường là những gian hàng được bài trí theo phong cách cổ tích, bày bán các loại vật phẩm trang trí, trang sức, đồ chơi các loại.
Hứa Tề Tư không mấy hứng thú với những món đồ chơi, chỉ là khi thấy máy bán kẹo bông gòn tự phục vụ, mắt cậu vô thức nhìn nhiều hơn vài lần.
Nguyễn Ôn Tịch chú ý tới động tác của cậu, cười hỏi: "Tiểu Thất muốn ăn kẹo bông gòn không?"
Hứa Tề Tư giật mình, lại nhìn xung quanh máy bán kẹo toàn là con nít, thu hồi tầm mắt: "Cũng, cũng tạm, tôi không muốn lắm."
"Vậy là được rồi." Nguyễn Ôn Tịch nở nụ cười, "Chúng ta tới mua hai cây nào."
Hứa Tề Tư: "A?"
Hứa Tề Tư tính chuẩn bị rời đi cùng Nguyễn Ôn Tịch, nghe anh nói xong còn tưởng mình nghe nhầm.
Nguyễn Ôn Tịch từ tốn nói: "Một người thích ăn đồ ngọt lại nói không thích kẹo bông gòn, em cảm thấy lời này có bao nhiêu độ tin cậy đây?"
Tâm tư bị vạch trần, Hứa Tề Tư xấu hổ, mặt mũi đỏ bừng lên, nhỏ giọng cãi lại: "Thật sự không cần mà."
Nguyễn Ôn Tịch: "Nếu đã ra ngoài chơi thì không nên ủy khuất chính mình, quả nhiên tiểu Thất không thèm để ý tới lời anh nói, vừa nãy ngoài cổng anh nói gì tiểu Thất đã quên hết rồi."
Nói xong Nguyễn Ôn Tịch còn khoa trương bày ra biểu cảm đau lòng.
Mặc dù Hứa Tề Tư biết là anh đang giả vờ nhưng nhớ lại lời Nguyễn Ôn Tịch đã nói khi ở cổng, vẫn là không thể phản bác lại, cuối cùng thừa nhận: "Đúng thật là rất muốn......tôi biết nếu như vậy thì sẽ gây phiền phức cho anh."
Nguyễn Ôn Tịch nhẹ mỉm cười: "Sao lại phiền phức, chỉ cần đó là việc tiểu Thất muốn làm, đương nhiên không thành vấn đề."
Hứa Tề Tư đã quen với sự quan tâm của Nguyễn Ôn Tịch, vẫn luôn coi đó là sự quan tâm của tiền bối đối với hậu bối, nhưng vì lúc nãy phải thay đổi cách xưng hô nên bỗng nhiên cậu lại thấy có chút không được tự nhiên.
Tổng thể cậu cảm thấy có chỗ nào đó quái quái, nhưng lại không biết cụ thể là kỳ quái ở chỗ nào.
Chắc là ảo giác a?
Hứa Tề Tư không thắc mắc nữa, đi theo Nguyễn Ôn Tịch tới máy bán kẹo bông gòn tự phục vụ.
Nguyễn Ôn Tịch chưa từng biết tới máy bán kẹo bông gòn tự phục vụ, đứng bên cạnh quan sát một loạt các thao tác mới hiểu cách thức hoạt động.
Anh thuận lợi làm ra hai cây kẹo bông gòn, đưa cây màu hồng phấn cho Hứa Tề Tư.
Mùi hương ngọt ngào phảng phất quanh cánh mũi, Hứa Tề Tư lấy một ít nếm thử, trong miệng liền tràn đầy hương vị ngọt ngào.
Tuy đường làm kẹo có chất lượng không được tốt, nhưng đối với một Hứa Tề Tư yêu ngọt mà nói thì đã rất thỏa mãn rồi.
Nguyễn Ôn Tịch đi song song với Hứa Tề Tư, thấy biểu cảm thỏa mãn của cậu, hỏi: "Thích không?"
Hứa Tề Tư gật đầu: "Thích."
Giọng nói của cậu còn mang theo vài phần nhẹ nhàng, trong mắt như lấp loáng ánh sao, cuối cùng cũng có dáng vẻ của một thiếu niên tràn đầy sức sống nên có.
Nguyễn Ôn Tịch nhìn một tia cảm xúc nho nhỏ trên mặt cậu, không tự giác nhoẻn miệng cười, trong lòng lại thầm thở ra nhẹ nhõm.
Rõ ràng chỉ là một chuyện rất bình thường nhưng lại có thể khiến cho tâm tình em ấy biến hóa rõ rệt như vậy. Đến khi nào thì em ấy mới có thể học được cách bày tỏ cảm xúc của bản thân đây?
- ---------✿
byhanako❀-----------