Hai người giải quyết cơm trưa tại một nhà hàng gần đó, nghỉ ngơi một lát rồi tiếp tục chuyến du ngoạn.
Lúc sáng bọn họ đã chơi hết một lượt những hạng mục kích thích, nên qua buổi trưa Hứa Tề Tư đã trở lại bộ dáng yên lặng như bình thường.
Buổi chiều, ngoại trừ nhà ma thì bọn họ đã lần lượt chơi hết các hạng mục nhẹ nhàng còn lại.
Tới chạng vạng, công viên giải trí vẫn đông đúc như ban ngày, lúc này Hứa Tề Tư mới thật sự được tận hứng.
Cuối cùng là vòng đu quay khổng lồ, do trời đã gần vào tối nên không có bao nhiêu người xếp hàng. Nguyễn Ôn Tịch đề nghị nói:
"Chúng ta ngồi đu quay xong thì đi ăn cơm tối nhé? Cơm nước xong về nhà nghỉ ngơi một lát là tới giờ livestream của em."
Hứa Tề Tư gật đầu: "Được."
Một vòng đu quay không có nhiều người lắm, mỗi cabin chứa được 2 người lớn, trước đó Hứa Tề Tư chưa từng được thử qua nên sau khi vào liền tò mò nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Vòng quay chậm rãi xoay, từng cabin dần dần được nâng lên cao, cảnh tượng dưới mặt đất từng chút bị thu nhỏ, quang cảnh toàn bộ công viên giải trí hiện lên trước mắt.
Du khách bị thu nhỏ lại, còn có thể thấy được đủ loại máy móc trò chơi đang được vận hành. Từ đây cậu có thể nhìn thấy tàu lượn siêu tốc đang lên xuống theo từng khúc cong, còn có cả tàu hải tặc đang lao xuống thác tạo nên bọt sóng ầm ầm.
Hứa Tề Tư nhìn về phía vòng quay ngựa nhún mà trẻ con rất thích, nhìn thấy rất nhiều nụ cười vui vẻ của mọi người.
Cả công viên như một bức tranh lớn tập hợp tất cả sắc màu, mà mỗi người trong đó đều mang một màu sắc độc nhất thuộc về mình.
Mà hôm nay, Hứa Tề Tư cũng đã trọn vẹn ghi dấu ấn sắc màu của mình tại nơi này.
Cậu nhìn khung cảnh hết một lượt, lại không khỏi dời tầm mắt đến trên người Nguyễn Ôn Tịch, vừa quay người đã chạm phải ánh mắt dịu dàng đang chăm chú nhìn mình.
Khi hai ánh mắt giao nhau, Nguyễn Ôn Tịch đong đầy ý cười hỏi: "Cảm giác thế nào?"
Hứa Tề Tư nhiệt tình gật đầu: "Chơi rất vui!"
Nụ cười của Nguyễn Ôn Tịch càng sâu: "Tiểu Thất vui là tốt rồi. Có thể nhìn thấy em vui vẻ như vậy, chuyến đi hôm nay quả nhiên rất đáng giá."
Nghe ra sự quan tâm trong lời nói, Hứa Tề Tư đáp lại anh bằng một nụ cười tươi: "Hôm nay quả thực rất vui, cảm ơn Nguyễn tiên sinh."
Nguyễn Ôn Tịch xoa đầu cậu, "Đợi lát nữa chúng ta liền đi ăn tối. Anh đã tìm được một quán rất ngon, là nhà hàng kiểu Trung, hẳn là em sẽ cảm thấy thích."
Hứa Tề Tư chớp mắt nghi ngờ, không hiểu ý cuối cùng của Nguyễn Ôn Tịch.
Nguyễn Ôn Tịch giải thích nói: "Lần trước sau khi mua đồ xong anh dẫn em đi ăn ở một tiệm cơm Tây, trông lúc ăn thấy em có vẻ không mấy hào hứng, anh đoán chắc là em sẽ thích cơm Trung hơn là cơm Tây?"
Hứa Tề Tư sửng sốt, không ngờ anh còn chú ý đến chuyện này.
Đúng thật là cậu thích ăn đồ kiểu Trung với nhiều sắc thái hơn là cơm Tây.
Hứa Tề Tư gật đầu, cho Nguyễn Ôn Tịch một đáp án.
Nguyễn Ôn Tịch mỉm cười, thuận thế hỏi lại: "Vậy bình thường em có thích ăn đồ cay không?"
Hứa Tề Tư lắc đầu: "Có thể ăn được một ít, nhưng khi chọn món sẽ không gọi món nào quá cay."
Nói tới đây, vừa đúng lúc vòng đu quay cũng đã kết thúc.
Nhà hàng Nguyễn Ôn Tịch đặt trước cách công viên một đoạn đường, thời điểm lái xe tới nơi cũng là lúc tới giờ cơm tối.
Nhà hàng có không gian thanh tĩnh nhã nhặn, chỉ tiếp khách hàng thành viên, vậy nên ở đây không có quá nhiều người lui tới.
Giám đốc phụ trách thấy bọn họ tiến vào, cung kính đi tới chào: "Nhị thiếu"
Nguyễn Ôn Tịch gật đầu, hỏi: "Chuẩn bị tốt?"
"Đều đã chuẩn bị tốt theo phân phó của Nhị thiếu." Giám đốc phụ trách trả lời, tầm mắt nhìn về phía Hứa Tề Tư, "Vị đây chính là người bạn mà Nhị thiếu đã nhắc tới sao?"
Hứa Tề Tư đối diện với tầm mắt của ông, theo bản năng nhích về phía sau Nguyễn Ôn Tịch, biểu cảm có vài phần khiếp sợ.
Nhưng sau đó cậu cảm giác bả vai được Nguyễn Ôn Tịch ôm lấy, mang theo ý tứ trấn an.
"Hứa Tề Tư, Hứa nhị thiếu gia." Nguyễn Ôn Tịch thay cậu trả lời, "Về sau nếu tiểu Thất có đến, mấy người cũng đừng có chậm trễ em ấy đó?"
Anh dùng giọng điệu vui đùa, nhưng giám đốc phụ trách lại không dám nửa điểm qua loa, vội vàng nói: "Đã hiểu, đã hiểu. Kia, mời Nhị thiếu và Hứa tiểu thiếu gia dời bước đến sương phòng trước."
Giám đốc phụ trách nghiêng người nhường đường, Nguyễn Ôn Tịch gật đầu, dẫn Hứa Tề Tư lên lầu.
Trên lầu đều là phòng ăn riêng, bên ngoài không có nhiều người, ngẫu nhiên chỉ có vài người phục vụ đi ngang qua, tất cả đều cúi đầu chào Nguyễn Ôn Tịch.
Suốt chặng đường, Hứa Tề Tư đều rúc vào bên người Nguyễn Ôn Tịch, thẳng đến khi vào trong sương phòng mới thả lỏng, tò mò hỏi: "Nơi này là sản nghiệp của Nguyễn gia à?"
Nguyễn Ôn Tich kéo ghế ra, dắt cậu lại ngồi xuống: "Có thể nói là như vậy. Nhưng nếu nói rõ hơn thì nơi này là sản nghiệp trên danh nghĩa của anh."
Hứa Tề Tư ngạc nhiên trừng to mắt.
Nguyễn Ôn Tịch tiếp tục giải thích: "Nhà anh có truyền thống là khi con cái thành niên bắt buộc phải tự mình gây dựng sự nghiệp, nếu ai khởi nghiệp thành công sẽ giao cho người đó quản lý."
"Anh thích âm nhạc, vậy nên phương diện khởi nghiệp anh không đặt quá nhiều tâm huyết, nhà hàng này chỉ góp cho đủ số thôi."
Hứa Tề Tư bỗng nhiên tự hỏi 'góp cho đủ số' này là ý gì?
Sợ Hứa Tề Tư vì vấn đề này mà sinh ra cảm giác khoảng cách, Nguyễn Ôn Tịch rất nhanh liền đổi chủ đề: "Trên tay em chính là thực đơn, em nhìn thử xem có món nào muốn ăn không?"
Trải qua một ngày ở công viên giải trí, tạm thời Hứa Tề Tư vẫn còn giữ chút năng lượng tích cực, nhanh chóng mở thực đơn chọn món mình thích.
Cậu buông thực đơn, thừa dịp Nguyễn Ôn Tịch và người phục vụ đang trao đổi gọi món mà đánh giá xung quanh.
Sương phòng bọn họ đang dùng không lớn lắm, nhưng được trang trí rất tinh xảo, đặc biệt là có một cây đàn piano lớn đang được đặt trên một sân khấu nhỏ.
Hứa Tề Tư ngạc nhiên hỏi: "Nơi này sao lại có cả đàn piano?"
Nguyễn Ôn Tịch mỉm cười giải thích: "Phòng riêng này không mở cửa cho khách, chỉ dùng để tiếp đón người thân và bạn bè của anh, vậy nên anh mới đặt một cây đàn ở đây."
Hứa Tề Tư bừng tỉnh, cậu cảm thán Nguyễn tiên sinh thật lợi hại nha.
Nguyễn Ôn Tịch lại nói: "Dù sao đồ ăn còn chưa dọn lên, tiểu Thất có hứng thú nghe anh đàn một khúc không?"
Ngoài miệng thì hỏi như thế nhưng người thì đã đi đến bên cạnh cây đàn piano, rõ ràng là rất muốn đàn.
Hứa Tề Tư phối hợp gật đầu, ngồi vào chỗ đàng hoàng, chuẩn bị nghe Nguyễn Ôn Tịch đàn.
Trước khi bắt đầu, Nguyễn Ôn Tịch tùy ý nhấn mấy phím đàn như đang thử âm. Tiếp đó là đôi bàn tay thanh thoát đặt trên mặt phím đàn, ngay sau đó một giai điệu quen thuộc vang lên.
Là bài hát chúc mừng sinh nhật.
Đúng lúc này, cửa phòng mở ra. Một người phục vụ đẩy một cái xe đẩy đi vào.
Trên xe đẩy chính là một chiếc bánh sinh nhật được trang trí rất tinh xảo.
Hứa Tề Tư trừng to mắt ngạc nhiên, giật mình đứng lên.
Một bản nhạc chúc mừng sinh nhật kết thúc, người phục vụ đã được dặn trước nên sau khi đẩy bánh sinh nhật vào đúng vị trí thì yên lặng rời khỏi phòng.
Nguyễn Ôn Tịch đứng lên, nhìn Hứa Tề Tư ngốc lăng đứng đó, cười dịu dàng đến mức khiến trái tim đập lệch nhịp: "Tiểu Thất, sinh nhật vui vẻ!"
Hứa Tề Tư hoàn hồn, nhìn bánh kem, lại nhìn về phía anh, không biết phải làm sao: "Nguyễn tiên sinh.....biết hôm nay là sinh nhật của tôi?"
Nguyễn Ôn Tịch đứng bên cạnh cậu, khẽ cười: "Không phải vậy thì tiểu Thất cho là vì sao hôm nay anh lại mời em đi công viên giải trí?"
Hứa Tề Tư đột nhiên nhớ tới bát mì hồi sáng, hậu tri hậu giác nói: "Vậy ra hôm nay Nguyễn tiên sinh tổ chức sinh nhật cho tôi?"
Nguyễn Ôn Tịch chỉ cười không nói, ý tứ cam chịu thập phần rõ ràng.
Anh lại bổ sung thêm: "Chiếc bánh kem này cũng là chính tay anh làm, tiểu Thất thật sự không muốn thử nhìn kỹ xem sao?"
Hứa Tề Tư nghe anh nói như vậy, theo bản năng dời tầm mắt tới trên bánh kem.
Bánh không to lắm, vừa đủ cho hai người ăn nhưng ngược lại bên ngoài được trang trí rất cầu kì.
Xung quanh bánh được trang trí bằng những quả dâu tây đỏ mọng, ở giữa là một bức tượng được tạc bằng đường màu vàng trong trẻo, đeo tai nghe mèo, cùng kiểu dáng với chiếc tai nghe mà bình thường Hứa Tề Tư hay dùng.
Xung quanh còn có một vòng ngôi sao màu trắng khiến bức tượng như đang bừng sáng rạng rỡ giữa các vì sao.
Một chiếc bánh kem tỉ mỉ như vậy căn bản không thể nào hoàn thành được chỉ trong vài giờ ngắn ngủi, vậy mà hôm nay 7 giờ sáng Nguyễn tiên sinh đã tới phòng gọi cậu dậy rồi.
Nếu vậy phải dậy sớm lúc mấy giờ mới có thể làm xong một chiếc bánh kem như này?
Hứa Tề Tư đã không thể nói thành lời tâm tình lúc này của mình, không biết phải làm sao: "Nhưng......Vì cái gì?"
Tại sao lại phí nhiều tâm tư cho cậu đến như vậy?
Nguyễn Ôn Tịch khẽ nở nụ cười, chậm rãi nói: "Cũng không biết là do bạn nhỏ nào đó trong tiệc thành niên năm 18 tuổi, không cẩn thận say rượu, nói với một người xa lạ rằng vào ngày sinh nhật của mình em ấy muốn thử được đến công viên giải trí chơi, muốn có một chiếc bánh sinh nhật độc nhất vô nhị trên đời."
Hứa Tề Tư nghe ra ý 'bạn nhỏ' trong lời của anh, càng thêm lúng túng hỏi:
"Nguyễn tiên sinh.....nhớ rõ hết sao?"
Buổi tiệc năm đó, Hứa Tề Tư không cẩn thận nhầm rượu vang đỏ thành Coca nên đã uống một chút, nhưng cậu không muốn để người nhà lo lắng mới không nói, chỉ lặng lẽ đi dạo trong hoa viên để bản thân tỉnh rượu.
Mà lúc đó cậu đã đụng phải một người đang đi tới, cách một lớp mặt nạ nên đầu óc bị rượu hun có chút choáng váng, mơ mơ hồ hồ đã cùng người đó tâm sự không ít.
Nhưng là, cậu không ngờ tới Nguyễn tiên sinh lại nhỡ rõ sự tình đêm đó đến như vậy.
Nguyễn Ôn Tịch nhìn dáng vẻ ngốc lăng đáng yêu của cậu, đầu ngón tay dịu dàng đan vào những sợi tóc của Hứa Tề Tư, giọng nói nhẹ nhàng như thì thầm.
"Từ khi đó anh đã bắt đầu để ý tiểu Thất, sao có thể quên được."
- ---------✿
byhanako❀-----------