Cuối cùng Nguyễn Ôn Tịch cũng không hỏi lại xem rốt cuộc Hứa Tề Tư đã hỏi gì, anh thấy chỉ cần cậu vui thì cái gì cũng được.
Nguyễn Ôn Tịch ngồi xuống cạnh Hứa Tề Tư đợi cậu. Lúc này Hứa Tề Tư mới chợt nhớ ra cậu còn có chuyện cần làm, tạm thời dừng câu chuyện với Hứa Tề Kỳ, sau đó cùng Nguyễn Ôn Tịch về phòng mình.
So với căn nhà ở Phương Thơ hoa viên thì nơi mà Hứa Tề Tư đã sống hơn hai mươi năm chắc chắn sẽ mang đầy hơi thở riêng thuộc về cậu. Bước vào phòng sẽ thấy một bàn làm việc có chút lộn xộn, trên bàn rải rác đầy đồ này nọ.
Toàn bộ căn phòng chỉ có cái giường là gọn gàng nhất, nhìn vào cũng biết là dì giúp việc đã dọn dẹp thay ga giường chỉnh tề.
Hứa Tề Tư quên mất phòng mình bừa bộn như thế nào, sau khi mở cửa cậu mới ngượng ngùng nói:
"Xin lỗi, ngày thường em khá là tùy hứng, thế nên không mấy khi dọn.....dọn dẹp phòng."
Nguyễn Ôn Tịch cười cười, anh trêu cậu: "Vừa nhìn đã biết tiểu Thất sẽ có phong cách này"
Lỗ tai Hứa Tề Tư hơi đỏ, nhưng cũng không phản bác mà đi thẳng tới tủ quần áo kéo ra một cái vali lớn.
Chiếc vali này có thể chứa vừa một cái chăn mùa đông, lại còn có đủ chỗ để nhét thêm một ít đồ lặt vặt khác.
Bên dưới bốn góc có bánh xe dễ dàng di chuyển, Hứa Tề Tư nhẹ nhàng đẩy chiếc vali lớn này tới bên mép giường. Sau đó, cậu tìm dưới bàn lấy ra một cái ghế xếp nhỏ xách tới bên chiếc vali bắt đầu dọn đồ trong vali ra.
Nguyễn Ôn Tịch tò mò hỏi: "Tiểu Thất cất bức tranh trong chiếc vali này à?"
Hứa Tề Tư nhìn chiếc vali chứa đầy đồ linh tinh, gãi đầu xấu hổ đáp:
"Cái đó bị em nhét tuốt ở phía dưới đáy, dùng để lót vali....."
Nguyễn Ôn Tịch nhìn theo: "À quả nhiên là phong cách của tiểu Thất."
Vì trốn tránh cho nên mới ném hết những thứ mình không muốn nhìn đến nơi mà mình ít để ý nhất.
Nhưng thật ra Hứa Tề Tư cũng không muốn như vậy.
Biểu tình của Nguyễn Ôn Tịch nhanh chóng chuyển thành đau lòng, anh ngồi bên mép giường giơ tay xoa đầu cậu.
Hứa Tề Tư cảm nhận được động tác của anh, nghi hoặc ngẩng đầu nhìn.
Nguyễn Ôn Tịch chỉ khẽ cười: "Không có gì, anh thấy mấy thứ này toàn là đồ riêng tư của em nên sẽ không tự ý đụng vào đâu."
Hứa Tề Tư lắc đầu: "Không sao, phần lớn đều là những thứ góp nhặt từ hồi nhỏ, không có gì phải giấu."
Nói tới đây, cậu nhẹ quay đầu sang một bên, giọng cũng nhỏ lại nói: "Nếu anh Ôn Tịch thấy hứng thú, cũng....cũng có thể tùy ý xem."
Nguyễn Ôn Tịch bị dáng vẻ đáng yêu của cậu hạ gục, nhịn không được khẽ cười: "Nếu tiểu Thất đã nói như vậy, anh sẽ không khách khí nhé?"
Hứa Tề Tư gật đầu, đáp: "Vâng."
Trong vali toàn những thứ Hứa Tề Tư nói, tất cả đều là mấy món đồ chơi linh tinh hồi bé, cuốn album và mấy món quà được tặng, không phải những thứ bí mật gì.
Có điều mấy món bị bỏ trong vali này chứng tỏ đều là những thứ cậu không muốn nhìn lại lần nữa, tính đến hôm nay hẳn là lần đầu tiên cậu mở nó ra.
Không biết vì sao Hứa Tề Tư lại không muốn tự mình đối mặt với mọi chuyện, nhưng từ khi có Nguyễn Ôn Tịch ở cùng, cậu lại có thể có thêm dũng khí để đối diện.
Vậy mà cậu lại tự nguyện đem quá khứ trốn tránh của mình thẳng thắn nói ra trước mặt anh.
Nguyễn Ôn Tịch không hề biết suy nghĩ trong lòng của Hứa Tề Tư, đa phần anh giữ phép lịch sự không hỏi cũng không động vào đồ trong vali, mãi cho đến khi anh thấy một quyển album mới không kìm được tò mò hỏi:
"Anh có thể xem cái này được không?"
Hứa Tề Tư nhìn quyển album mình đang cầm, bên trong là ảnh chụp từ bé nhưng đến năm lớp 6 là cậu đã bỏ nó vào cái vali này rồi.
Khi đó trong vali chỉ mới có một vài món đồ, ai ngờ sau này càng tích càng nhiều.
Nguyễn Ôn Tịch thấy cậu thất thần, lại cười hỏi:
"Tiểu Thất có muốn cùng anh xem lại không? Nhìn cái vali này cũ rồi, hẳn là đồ bên trong cất đã khá lâu chưa mở ra?"
Hứa Tề Tư suy nghĩ, gật đầu rồi dứt khoát đứng lên ngồi lên mép giường cạnh Nguyễn Ôn Tịch.
Quyển album đã phủ một lớp bụi mỏng, Hứa Tề Tư lấy khăn giấy lau sơ bên ngoài rồi mới cẩn thận mở ra.
Trang đầu tiên ghi chú thời gian của bức ảnh đầu tiên và bức ảnh cuối cùng, quyển album này chứa những bức ảnh từ 05 tháng tuổi đến sinh nhật năm lớp 6 của cậu.
Quảng thời gian năm cấp 1 đã trở nên quá nhạt nhòa trong ký ức của Hứa Tề Tư....
Trang tiếp theo là hình ảnh một đứa trẻ tròn vo đang cười rạng rỡ trước ống kính. Hồi mới có 05 tháng tuổi, cậu vẫn còn là một tiểu bảo bảo trắng nõn mũm mỉm, tay như búp ngó sen đang vươn ra muốn chộp lấy camera.
Hứa Tề Tư hoàn toàn không nghĩ hồi còn bé mình sẽ có dáng vẻ như vậy. Nguyễn Ôn Tịch không nhịn được cảm thán:
"Quả nhiên tiểu Thất đáng yêu từ bé a. Giá như có thể quen biết em sớm hơn, vậy thì mỗi ngày anh liền có thể chạy tới chơi với em, hai chúng ta cùng nhau lớn lên trở thành trúc mã của nhau rồi."
Hứa Tề Tư bỗng dưng được khen, đỏ mặt nói: "Anh Ôn Tịch đừng trêu em nữa."
Nguyễn Ôn Tịch lại cười, anh không hề phản bác lời này của cậu, tựa như ngầm đồng ý với câu trên.
Hứa Tề Tư không nghĩ nhiều, cậu đã quen với Nguyễn Ôn Tịch ngày thường dịu dàng nhưng hay thích trêu ghẹo cậu.
Những tấm ảnh tiếp theo là ảnh khi bé cậu đang chơi trong nhà, có khi chụp bên ngoài, có ảnh chụp cậu hồi năm 1 tuổi chọn đồ vật đoán tương lai đang ôm khư khư cái bảng vẽ, còn có ảnh cậu được Hứa Tề Hiền ôm, có ảnh đang chơi cùng ba mẹ,....
Các bức ảnh đều khác nhau, duy chỉ có một điều giống nhau trong mỗi bức ảnh là nụ cười xán lạn của Hứa Tề Tư.
Ký ức lúc nhỏ đã trở nên mơ hồ, cậu của những năm trước lớp 1 vốn là một đứa trẻ rất thích cười. Từ người thân cho tới khách ghé nhà lúc nào cũng thấy cậu cười rạng rỡ.
Khi đó cậu vẫn còn là một đứa trẻ vô tư vô lo....
Hứa Tề Tư lật đến trang cuối cùng của quyển album, đó là một tấm ảnh chụp lúc cậu đang ước nguyện dưới chiếc bánh sinh nhật năm lớp 6.
Tuy bây giờ cậu đã không còn nhớ lúc đó mình ước điều gì, nhưng nhìn vào bức ảnh cậu lại thấy rõ mong ước của cả nhà đối với mình.
[Sinh nhật vui vẻ! Hy vọng tiểu Thất có thể ngày ngày được vui vẻ! - Mẹ]
[Sinh nhật vui vẻ! Khỏe mạnh chóng lớn - Ba]
[Chúc em trai của anh sinh nhật vui vẻ! Sau này anh sẽ cố gắng kiếm thật nhiều tiền để em có thể tự do làm điều mình thích - Anh trai]
Ở dưới cùng còn có một vài nét nghệch ngoạc không rõ ràng, ắt hẳn là của Hứa Tề Kỳ chưa tròn một tuổi vẽ.
Hứa Tề Tư nhấc tay nhẹ nhàng vuốt ve bức ảnh, tựa hồ có thể hình dung cảm xúc của mọi người khi viết xuống những dòng này.
Thực ra cậu rất may mắn, may mắn có một gia đình hết lòng yêu thương cậu, tuy chỉ mới mấy ngày trước cậu còn không dám tin vào tình yêu thương mà mọi người dành cho mình.
Có đôi lúc, có một số việc chúng ta không nên trốn tránh nó.
Nguyễn Ôn Tịch nhận ra tâm tình của cậu, anh vỗ nhẹ bờ vai cậu rồi cười nói:
"Ít ra từ hôm nay trở đi, tiểu Thất bây giờ và tiểu Thất trước kia đã không còn giống nhau nữa."
Hứa Tề Tư nghe anh nói, ổn định lại cảm xúc của mình nhẹ nhàng gật đầu rồi nghiêng người nhìn về phía Nguyễn Ôn Tịch:
"Cảm ơn anh Ôn Tịch, nếu không có anh Ôn Tịch thì có lẽ đã không có em như hiện tại."
Trong mắt cậu lấp lánh ánh sáng, đôi mắt trong veo phản chiếu hình bóng Nguyễn Ôn Tịch.
Nguyễn Ôn Tịch đáp lại cậu bằng một nụ cười dịu dàng, có chút nhẹ nhõm và vui mừng trước sự chuyển biến tốt của cậu.
Mà trong lòng Hứa Tề Tư càng có thêm động lực hơn..
Những việc xảy ra năm đó, đúng thật là nên chấm dứt thôi.
Cậu đem quyển album đặt lại trên giường, tiếp tục moi hết đồ trong vali ra ngoài, cuối cùng cũng lấy được bức tranh bị nhét dưới đáy ra.
Tuy bức tranh bị cậu nhét sâu bên dưới vali, nhưng nhờ vậy nên nó cũng được bảo quản khá tốt.
Hơn ai khác, Hứa Tề Tư rất trân trọng mỗi bức tranh của mình. Hai bức tranh đã được bỏ vào hộp bảo quản chuyên dụng, bọc lại rất kỹ trước khi bị nhét vào vali nên khi lấy ra vẫn còn hoàn hảo như ban đầu.
Cậu đưa bức tranh mà mình đem đi dự thi cho Nguyễn Ôn Tịch.
Trong tranh vẽ một thiên thần trên người bị gai nhọn đâm đầy thương tích, quần áo bị cắt rách nát, miệng vết thương trên cơ thể đã bắt đầu nhiễm trùng, thối rữa. Hai chân thiên thần đạp trên từng bụi gai rừng, bên mu bàn chân trái còn bị một chiếc gai nhọn đâm xuyên qua.
Đặc biệt là đôi cánh vốn trắng muốt như tuyết đã bắt đầu nhuốm những vết tích màu đen.....
Đây chính là thiên thần sa ngã sắp bị đọa xuống địa ngục.
Tổng thể bức tranh mang một màu sắc âm u, nhưng thay vì cảm thấy áp lực người nhìn vào lại cảm nhận được nỗi bi thương, giằng xé của tác giả.
Nguyễn Ôn Tịch cẩn thận vuốt ve một góc của bức tranh, tựa như sợ tay mình bất cẩn sẽ phá hỏng bức tranh này.
Mất một lúc sau anh mới hoàn hồn, lại nhìn vào bức tranh còn lại trên tay cậu, anh tò mò hỏi:
"Bức tranh kia?"
Tay đang cầm bức tranh của cậu vô thức siết lại, nhưng rồi vẫn buông ra:
"Bức tranh này là bức đầu tiên em vẽ để phát tiết cảm xúc của mình. Bởi vì khi nhìn vào nó sẽ khiến người ta cảm thấy áp lực nên em mới vẽ lại bức tranh khác điều tiết nhẹ nhàng hơn, chính là bức mà anh đang cầm trên tay."
Nguyễn Ôn Tịch bắt được điểm mấu chốt, liền hỏi:
"Vậy nên thời gian giữa hai bức tranh này không xa?"
Hứa Tề Tư gật đầu: "Hai bức tranh cách nhau chỉ có ba ngày."
Nguyễn Ôn Tịch lại hỏi: "Vậy bọn người Tiêu Bảo Huy kia vẫn chưa từng nhìn qua bức tranh này sao?"
Hứa Tề Tư lắc đầu: "Đây là em vẽ tại nhà, cho đến bây giờ chưa từng có ai thấy qua."
"Vậy........Anh có thể nhìn qua một chút được không?" Nguyễn Ôn Tịch nhẹ nhàng hỏi, "Nếu em không muốn cũng không sao."
Hứa Tề Tư cúi đầu, tay nắm khung tranh co lên rồi lại thả xuống hạ quyết tâm:
"Nếu là anh Ôn Tịch thì không sao." Nói rồi cậu đưa bức tranh cho Nguyễn Ôn Tịch.
Đúng như lời cậu nói, bức tranh này đánh mạnh vào thị giác người xem nhiều hơn là bức tranh kia.
Trong tranh là một khuôn mặt của một con quái vật dữ tợn như đang bị nhốt trong một không gian vặn vẹo. Bối cảnh xung quanh là những đường cong lộn xộn, nhưng điểm nhấn chính là đôi mắt màu đỏ tươi ở giữa bức tranh.
Đôi mắt đỏ tươi khiến người xem cảm giác bản thân đang bị nhìn chằm chằm. Ánh mắt đó hiện lên vẻ tham lam dữ tợn, tựa như giây tiếp theo nó sẽ xé toạc bức tranh mà nhảy bổ vào cắn xé khiến người xem không khỏi rợn người.
So với bức Thiên thần sa ngã đầy bi thương giằng xé thì bức tranh quái vật này mang đầy tính công kích, khiến người xem cảm thấy sợ hãi.
Nguyễn Ôn Tịch nhìn xong không khỏi hít vào một hơi. Thông qua bức tranh này, anh có thể hình dung lúc ấy Hứa Tề Tư đã đau khổ đến nhường nào.
Những cảm xúc trái chiều tích lũy theo từng năm hầu như đã sắp ép cậu đến mức sụp đổ, nhưng lại không thể đem những cảm xúc đó bộc lộ ra bên ngoài, cuối cùng hóa thành bi thương giằng xé.
Nhưng khi nỗi bi thương này được phát tiết thông qua bức tranh thì nó lại trở thành công cụ để người khác giẫm đạp lên cậu.
Có thể nói, nỗi đau chồng chất nỗi đau thì lúc ấy Hứa Tề Tư phải tuyệt vọng đến nhường nào....
- ---------✿
byhanako❀----------