Sau khi uống say, Hứa Tề Tư bạo dạn hơn bình thường, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Nguyễn Ôn Tịch.
Chính xác hơn là nhìn cơ bắp hoàn mỹ trên người anh.
Ánh mắt thuần túy, không liên quan tới tình dục, đơn giản chỉ là sự say mê đối đường cong cơ bắp và dáng hình trên cơ thể anh.
Nguyễn Ôn Tịch có thể nhìn ra trong đầu Hứa Tề Tư chỉ có vẽ tranh, ngoài ra không còn chứa được cái gì hết.
Anh khẽ thở dài, bất đắc dĩ xoa nắn mặt Hứa Tề Tư:
"Tửu lượng kém như vậy còn dám uống rượu, em thật sự nghĩ anh là thánh nhân hả?"
"Hở?"
Mặt bị xoa xoa biến dạng, Hứa Tề Tư nghiêng đầu 'hả' một tiếng ậm ừ rồi hoang mang nhìn anh.
Nguyễn Ôn Tịch rơi vào trạng thái tiến thoái lưỡng nan, muốn hung hăng dạy cậu một bài học thì không nỡ, mà dung túng mãi cũng không được.
Rượu thanh mai Nguyễn Ôn Tịch cũng có uống thử, xác nhận nồng độ rất thấp cũng không có tác dụng chậm gì cả. Hứa Tề Tư uống thành ra như này một phần có thể là do ngâm suối nước nóng nữa.
Đáng lẽ anh nên chú ý điều này mới phải.
Nguyễn Ôn Tịch xoa xoa huyệt thái dương, hiếm khi cảm thấy khó giải quyết thế này.
Rõ ràng là rất háo hức đi ngâm suối nước nóng, kết quả lại tự uống đến say mèm như bây giờ, không biết có nên nói em ấy ngốc hay không nữa.
Đương sự lúc này không biết Nguyễn Ôn Tịch đang nghĩ gì, thấy tay mình đã được buông lỏng cũng không thấy anh tức giận nên to gan hơn, duỗi tay tiếp tục sờ sờ cơ bắp trên người Nguyễn Ôn Tịch.
Sau đó lại bị một lực tay nhẹ nhàng giữ lại tiếp.
"Không được sờ nữa sao?" Cậu ngẩng đầu nhìn Nguyễn Ôn Tịch ủy khuất hỏi.
Nguyễn Ôn Tịch thong dong mỉm cười đáp: "Không được."
Bị từ chối dứt khoát như vậy, Hứa Tề Tư từ cảm giác ủy khuất chuyển thành tiếc nuối, quay đầu vùi cả thân mình vào nước, nhìn như đang dỗi vậy.
Không cho sờ thì không sờ, keo kiệt.
Nguyễn Ôn Tịch từ dáng vẻ giận dỗi đó đoán được cậu đang nghĩ gì, nhất thời tức đến bật cười, cuối cùng đầu hàng tiến lên chà đạp trên cái đầu xù xù của cậu.
"Uống say rồi thì không nên ngâm mình nữa. Hôm nay tới đây thôi, ngày mai lại đến nữa."
Hứa Tề Tư: "à...."
Hứa Tề Tư có chút không muốn, nhưng may mà vẫn còn biết nghe lời, đáp một tiếng rồi chậm rãi đứng lên.
Nguyễn Ôn Tịch lên bờ trước, rồi duỗi tay kéo cậu lên.
Hứa Tề Tư ngoan ngoãn nắm lấy tay anh, mượn lực để leo lên.
Nhưng không biết có phải do say nên đầu óc choáng váng, dưới chân nhũn ra không có tí sức nào thẳng tắp ngã về phía trước.
Nguyễn Ôn Tịch vội vàng đỡ lấy cậu hỏi: "Sao vậy, có chỗ nào khó chịu à?"
Hứa Tề Tư lắc lắc cái đầu, nhíu mày: "A.....nhức đầu quá."
Cậu đem toàn bộ sức nặng dựa vào người Nguyễn Ôn Tịch, tư thế hiện tại như hai người đang ôm nhau.
Trong lúc choáng váng, Hứa Tề Tư dựa vào lồng ngực Nguyễn Ôn Tịch nghe thấy nhịp tim đập vang dội.
.....hình như có hơi nhanh?
Một người bình thường thì khi nào tim mới đập nhanh ta?
Trong đầu Hứa Tề Tư bỗng nảy ra một câu hỏi, sau đó chậm rãi tự hỏi bản thân.
"Ưm.....không biết......"
Cậu lầm bầm phát ra tiếng, khi nói hơi thở phả vào người Nguyễn Ôn Tịch, mềm mềm ấm ấm.
Nguyễn Ôn Tịch còn tưởng cậu đang đau đầu choáng váng, lo lắng hỏi:
"Không biết cái gì? Ngoài chóng mặt ra em còn chỗ nào không thoái mái không?"
Lồng ngực rung động theo giọng nói, âm thanh phiêu phiêu như từ nơi xa truyền tới, mơ hồ không rõ ràng từ tai này sang tai kia rồi biến mất.
Hứa Tề Tư không trả lời câu hỏi của Nguyễn Ôn Tịch, cậu tiếp tục lầm bầm:
"Không biết....không biết tại sao tim anh Ôn Tịch đập nhanh như vậy......"
Nguyễn Ôn Tịch khựng lại, nhất thời không biết nên trả lời câu hỏi của 'đầu sỏ gây tội' này như thế nào.
Bây giờ coi như anh đã hiểu Hứa Tề Tư uống say mèm thì không thể nói lý, tốt hơn là đem người về nghỉ ngơi mới là quan trọng nhất.
Nguyễn Ôn Tịch thầm thở dài, nâng người cậu thẳng dậy, nhẹ giọng hỏi:
"Tiểu Thất có thể tự đi được không? Chúng ta thay quần áo trước rồi mới về nhé?"
Hứa Tề Tư miễn cưỡng đứng vững, ánh mắt mờ mịt nhìn Nguyễn Ôn Tịch, tựa hồ đang tiêu hóa câu anh vừa nói là gì.
Nguyễn Ôn Tịch kiên nhẫn lặp lại một lần nữa:
"Tiểu Thất vào phòng thay quần áo trước, có được không?"
Nhưng Hứa Tề Tư nghe xong, lập tức ủy khuất mím môi, giọng khe khẽ hỏi:
"Anh Ôn Tịch.......không cần em nữa sao?"
Nguyễn Ôn Tịch có chút không đuổi kịp suy nghĩ của cậu, bất đắc dĩ cười hỏi:
"Sao lại nghĩ như vậy? Chỉ là muốn em mặc lại quần áo chỉnh tề, nếu không tí nữa sẽ cảm lạnh là không tốt đâu."
Hứa Tề Tư cúi đầu, tay phải nhẹ nhàng câu lấy đầu ngón tay của Nguyễn Ôn Tịch:
"Em muốn ở cùng anh Ôn Tịch......Em không muốn đợi một mình."
Không biết có phải vì say rượu hay không nhưng nghe giọng của Hứa Tề Tư lúc này như một con mèo đáng thương đang làm nũng.
Cảm nhận được độ ấm ở đầu ngón tay, đáy lòng Nguyễn Ôn Tịch mềm nhũn như nước, sao có thể nói lời từ chối được:
"Được, chúng ta cùng nhau."
Yêu cầu được thỏa mãn, Hứa Tề Tư như được tiếp thêm dũng khí, từ lén lút câu lấy ngón tay thành nắm trọn một ngón tay.
Hứa Tề Tư không nắm nguyên bàn tay Nguyễn Ôn Tịch mà chỉ đơn giản ôm lấy một ngón tay, tựa hồ như vậy là đã thỏa mãn lắm rồi nên khóe môi cong cong ý cười.
Cho dù uống say nhưng vẫn dễ dàng thỏa mãn như bao lần.
Nguyễn Ôn Tịch trìu mến xoa nhẹ đầu cậu, sau đó rút ngón tay mình ra, nắm lấy bàn tay Hứa Tề Tư dắt đi.
Hứa Tề Tư hơi giật giật ngón tay, rồi nhẹ nhàng nắm lấy, nhìn còn vui vẻ hơn hồi nãy nữa.
Cậu và Nguyễn Ôn Tịch cùng nhau trở lại phòng thay đồ, lúc thay quần áo cũng không hề kiêng dè người bên cạnh mà vô tư cởi quần. Vẫn là Nguyễn Ôn Tịch tự giác quay người đi, trong lòng thầm tính toán sau này nhất định không thể để Hứa Tề Tư say rượu mà không có anh ở bên cạnh.
Hứa Tề Tư không hề biết Nguyễn Ôn Tịch đang nghĩ gì, cậu nhanh chóng thay quần áo rồi hưng phấn xoay nhìn chằm chằm Nguyễn Ôn Tịch.
Nguyễn Ôn Tịch dường như hiểu ngay cậu muốn làm gì.
Lấy trình độ dính người hiện tại của cậu, xem ra lát nữa về phòng chắc chắn cậu sẽ muốn thay quần áo chung.
Mà lúc này Hứa Tề Tư không hề có một chút ý thức cảnh giác gì cả.
Hô hấp Nguyễn Ôn Tịch cứng lại, nhưng chung quy vẫn không nỡ bỏ Hứa Tề Tư ở ngoài phòng thay đồ một mình.
Nguyễn Ôn Tịch tự củng cố lý trí của bản thân một lần nữa.
Dưới ánh mắt nóng rực của Hứa Tề Tư, Nguyễn Ôn Tịch bình tĩnh thay quần áo, lại nghĩ tới đêm nay bọn họ cùng nhau ngủ trên giường nước.....anh chỉ cảm thấy mình nên chuẩn bị trước thuốc cảm phòng ngày mai cậu sẽ sinh bệnh.
Dưới áp lực, Nguyễn Ôn Tịch bảo trì gương mặt bình tĩnh không đổi, thay quần áo xong liền dắt Hứa Tề Tư về khách sạn.
Hứa Tề Tư nhìn anh mặc quần áo chỉnh tề, ánh mắt có chút tiếc nuối nhưng một lần nữa lên tinh thần hướng về phía suối nước nóng bước đi.
"Đi bên này."
Nguyễn Ôn Tịch một tay kéo người quay về, tay chà đạp cái đầu rối bời của cậu.
Hứa Tề Tư vội vàng thay đổi bước chấn, gương mặt vẫn đỏ bừng nhưng nhìn rất phấn chấn.
Nguyễn Ôn Tịch không biết rốt cuộc sao cậu có thể vừa mới ủy khuất mím môi rồi lại đột ngột hứng thú bừng bừng.
Bất quá cho dù cậu có đổi sang kiểu cảm xúc gì thì cũng đều không dễ ứng phó như nhau.
Hai người ra đến hàng lang, Nguyễn Ôn Tịch lại kéo Hứa Tề Tư có ý định bước sai hướng trở về:
"Bên kia là suối nước nóng, đường về khách sạn ở bên này."
Hứa Tề Tư ngoan ngoãn quay trở về, không biết có phải vì rời khỏi suối nước nóng được gió lạnh thổi cho tỉnh hay không nhưng trừ lúc đi nhầm hướng thì trạng thái đã tốt hơn không ít.
Mãi cho đến khi trở về phòng, Nguyễn Ôn Tịch mới phát hiện không phải là tỉnh, mà là say càng thêm say.
Biểu hiện của Hứa Tề Tư an tỉnh ngoan ngoan đến lạ, cho dù Nguyễn Ôn Tịch đã buông tay nhưng cậu vẫn đi theo một tấc không rời. Mặc cho Nguyễn Ôn Tịch đi chỗ nào thì cậu cũng đi theo tới đấy, rất là dính người.
Nguyễn Ôn Tịch kiễn nhẫn hỏi:
"Em về phòng ngủ nằm nghỉ một lát. Anh đi chuẩn bị canh giải rượu cho em nhé?"
Phòng bọn họ ở có một căn bếp nhỏ, trong bếp đã được Lâm Khả Thiến chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu nấu ăn, hơn nữa cũng chu đáo nghĩ tới tình huống bọn họ uống rượu nên đã để sẵn nguyên liệu nấu canh giải rượu.
Hứa Tề Tư nghe Nguyễn Ôn Tịch nói, nhẹ nhàng lắc đầu:
"Muốn ở cùng với anh Ôn Tịch."
Cậu hơi ngửa đầu, gương mặt vẫn đỏ bừng bừng do rượu, nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy sự tín nhiệm lẫn thuần khiết.
Không đợi anh trả lời, cậu giơ tay nắm lấy góc áo của anh:
"Anh Ôn Tịch, em không muốn uống canh giải rượu. Chúng ta đi ngủ có được không?"
Nguyễn Ôn Tịch liếc mắt nhìn đồng hồ, hiện tại chưa đến 8 giờ rưỡi.
Theo kế hoạch vốn là ngâm suối nước nóng đến 8 giờ rưỡi mới về, sau đó Hứa Tề Tư đi chuẩn bị cho buổi livestream tối nay. Đợi kết thúc buổi livestream thì sẽ vừa đến thời gian đi ngủ.
Nhưng do hôm nay vừa ngâm suối nước nóng không được bao lâu thì Hứa Tề Tư đã say nên kế hoạch đã trực tiếp bỏ qua bước giữa đi tới bước cuối luôn.
Nhìn tình hình hiện tại, chắc chắn Hứa Tề Tư không có khả năng livestream rồi.
Nguyễn Ôn Tịch đối diện với đôi mắt long lanh nước của Hứa Tề Tư, vẫn là không nhẫn tâm cự tuyệt.
Thôi, dỗ em ấy ngủ trước đã, rồi đi làm chuyện khác cũng tiện hơn.
Nguyễn Ôn Tịch buông đồ trên tay xuống, nói:
"Được rồi, chúng ta đi ngủ thôi."
Nói xong liền cùng Hứa Tề Tư trở lại phòng ngủ.
Yêu cầu một lần nữa được đáp ứng, Hứa Tề Tư thỏa mãn nên biểu hiện rất nghe lời, thay quần áo xong thì chui vào chăn nằm.
Giường nước có thể điều chỉnh dòng chảy và nhiệt độ, lúc này đã được chỉnh ở mức độ ấm ấm vừa phải, khị ngủ sẽ không bị lạnh hay quá nóng, lớp đệm bên trên co dãn thoải mái khiến người nằm có cảm xúc rất tốt.
Hứa Tề Tư nhịn không được sự yêu thích, ôm chăn lăn lộn một hồi trên giường sau đó mới thò đầu ra khỏi chăn, ánh mắt sáng quắc nhìn Nguyễn Ôn Tích ý tứ chính là 'anh mau nằm đi'.
Nguyễn Ôn Tịch hít một hơi thật sâu.
Anh duy trì dáng vẻ ung dung cởi áo ngoài, lên giường nằm ở mép cách xa Hứa Tề Tư nhất.
Có điều Hứa Tề Tư lại rất chủ động lăn tới bên cạnh Nguyễn Ôn Tịch, sau đó không khách khí chui vào lòng ngực anh.
Cuối cùng còn cọ cọ vài cái tìm được tư thế thoải mái mới dừng lại, ôm lấy Nguyễn Ôn Tịch như đang ôm gấu bông lớn, không hề phát hiện 'gấu bông lớn' này đang cứng đờ người không nhúc nhích.
Một lát sau Nguyễn Ôn Tịch tận lực thả lỏng bản thân, cúi đầu liền đụng phải ánh mắt Hứa Tề Tư vẫn luôn nhìn chằm chằm mình.
Nguyễn Ôn Tịch dịu dàng hỏi: "Không phải em nói muốn ngủ sao?"
Hứa Tề Tư bỗng nhiên vui vẻ nói:
"Anh Ôn Tịch thật đẹp trai, trên người cũng rất thơm."
Nguyễn Ôn Tịch bất lực bật cười: "Cảm ơn tiểu Thất đã khen, vậy bây giờ tiểu Thất có thể ngoan ngoãn nằm ngủ được chưa?"
Hứa Tề Tư lại vùi mặt vào lồng ngực Nguyễn Ôn Tịch, thanh âm đã nhẹ hơn lúc nãy, tựa như đang thủ thỉ:
"Thích ở cùng anh Ôn Tịch lắm....thích anh Ôn Tịch."
Mấy chữ cuối dường như là thì thào nhưng lại khiến trái tim của Nguyễn Ôn Tịch rung động không thôi.
Một lúc lâu sau, mãi cho đến khi người trong lòng đã ngủ say giấc, Nguyễn Ôn Tịch mới lấy lại tinh thần.
Anh cuối đầu nhìn gương mặt an tĩnh của Hứa Tề Tư, cật lực kìm chế toàn bộ tâm tình, cuối cùng hóa thành một chiếc hôn dịu dàng khẽ đáp trên đỉnh đầu Hứa Tề Tư.
"Anh cũng thích em."
Đối với Nguyễn Ôn Tịch mà nói, đêm nay chắc chắn là một đêm khó ngủ.
- ---------✿
byhanako❀----------