Hoa đăng cần vẽ không quá lớn, chỉ mất hơn phân nửa buổi chiều là Hứa Tề Tư đã vẽ xong.
Bọn họ dùng nước màu chuyên dụng nên khô rất nhanh, để một lát liền hoàn thiện.
Nguyễn Ôn Tịch bên kia cũng đã hoàn thành, anh cầm chiếc hoa đăng đưa cho Hứa Tề Tư.
Hứa Tề Tư nhận lấy liền phát hiện Nguyễn Ôn Tịch dùng màu xanh cỏ non làm nền, bên trên vẽ rất nhiều thỏ con sinh động, cứ như cả đàn thỏ con đáng yêu đang tung tăng trên cánh đồng cỏ xanh.
Nguyễn Ôn Tịch cười hỏi: "Thích chứ?"
Hứa Tề Tư chưa từng thấy hoa đăng nào đáng yêu như vậy, nhẹ nhàng gật đầu: "Vâng, rất đáng yêu a."
"Tiểu Thất thích là được." Nguyễn Ôn Tịch đáp, "Vậy của tiểu Thất thì sao?"
Hứa Tề Tư cũng đem hoa đăng của mình đưa cho anh.
Màu sắc chủ thể của hoa đăng là màu cam ánh vàng. Sắc cam phủ từ phần khung bệ dần dần chuyển thành màu vàng ấm áp lên phần đỉnh. Nguyễn Ôn Tịch chỉ nhìn thoáng qua liền biết là từ nguồn cảm hứng nào: "Là khung cảnh chúng ta cùng ngắm mặt trời mọc ở thành phố B sao?"
Hứa Tề Tư gật đầu: "Ừm! Thế mà anh Ôn Tịch vừa nhìn đã nhận ra."
Nguyễn Ôn Tịch tán thưởng: "Tiểu Thất vẽ thật đẹp, rất sinh động. Anh rất thích."
Được Nguyễn Ôn Tịch nói thích, tâm trạng Hứa Tề Tư bỗng chốc trở nên vô cùng tốt.
Bây giờ cũng gần đến thời gian ăn tối, Nguyễn Ôn Tịch nhìn đồng hồ rồi nói với Hứa Tề Tư:
"Đúng rồi tiểu Thất, trước lễ hội hoa đăng anh có một phần quà mừng năm mới muốn tặng em."
Hứa Tề Tư: "Quà, quà mừng năm mới sao? Nhưng em còn chưa kịp chuẩn bị quà tặng anh Ôn Tịch nữa...."
Ngay từ đầu, Hứa Tề Tư không nghĩ tới việc sẽ gặp được Nguyễn Ôn Tịch ở đây, cậu còn định ra ngoài du lịch sẽ mang đặc sản của trấn S làm quà tặng Nguyễn Ôn Tịch.
Sau khi bất ngờ gặp Nguyễn Ôn Tịch, cậu chỉ mãi kinh ngạc lẫn vui mừng cho nên đã quên bén việc này.
Nguyễn Ôn Tịch xoa an ủi: "Không sao cả, anh không gấp. Hơn nữa, có được tấm lòng này của tiểu Thất mà nói thì đã đủ rồi."
Ở phương diện này, Hứa Tề Tư không thích đơn phương trả giá, cậu nói: "Vậy, đợi mấy ngày nữa em sẽ đưa qua cho anh."
Nguyễn Ôn Tịch đáp: "Được a, vậy anh chờ lễ vật của em."
Hứa Tề Tư gật đầu, lại hỏi: "Kia...phần quà tặng mà anh Ôn Tịch nói là cái gì thế?"
Nguyễn Ôn Tịch không nói rõ: "Hừm.....phần quà mừng này có lẽ đang nằm ở chỗ một người bạn của anh ở trấn S. Không biết tiểu Thất có đồng ý đi với anh không? Người bạn đó của anh là một người khá tốt bụng."
"Bạn của anh Ôn Tịch sao......" Hứa Tề Tư do dự một chút, nhưng thấy gương mặt mong chờ lẫn động viên của Nguyễn Ôn Tịch, cuối cùng cậu vẫn mềm lòng, "Có, có thể a."
Nguyễn Ôn Tịch mỉm cười nói: "Bây giờ chúng ta đi luôn nhé? Hiện tại cũng gần tới giờ ăn cơm tối, giờ mà đi thì hẳn là vừa vặn."
Hứa Tề Tư gật đầu, đi theo Nguyễn Ôn Tịch cùng nhau ra cửa.
Nguyễn Ôn Tịch chọn ăn tối ở một nhà hàng món Trung khá nổi tiếng ở gần nhà, hương vị lẫn phục vụ đều hoàn hảo. Sau khi ăn một bữa tối với tâm trạng thỏa mãn, Hứa Tề Tư cũng đã vơi đi cảm giác hồi hợp khi biết mình sắp gặp một người lạ.
Có điều Nguyễn Ôn Tịch nói là muốn dẫn Hứa Tề Tư đi gặp một người bạn, nhưng cuối cùng lại dẫn cậu đến một cửa hàng Hán phục cổ kính, hoặc nói đây là một căn tứ hợp viện cổ.
Cái sân lớn nối liền với cổ trấn cách đó không xa, chung quanh cũng có rất nhiều cửa hàng các loại. Bất quá căn nhà chính giữa rõ ràng là căn lớn nhất ở đây, bố trí cũng thực tinh xảo, toàn bộ các phòng ốc đều được trang trí theo phong cách cổ xưa.
"Nguyễn nhị thiếu, cậu đã đến a."
Đi ra đón là một người đàn ông mặc 'đường trang', nhìn thấy Hứa Tề Tư bên cạnh liền lịch sự chào hỏi: "Nghe nói vị này chính là Hứa tiểu thiếu gia?"
"Chào, chào anh." Hứa Tề Tư tận lực duy trì sự bình tĩnh chào hỏi.
"Vẫn là rất thẹn thùng a." Người đàn ông thân thiện trêu cậu, "Chào cậu, tôi tên là Cố Nhung, là ông chủ của nơi này. Hôm nay tới lấy đồ có đúng không?"
Hứa Tề Tư mờ mịt: "Hả?"
Nguyễn Ôn Tịch tiếp lời: "Tôi còn chưa nói tỉ mỉ cho tiểu Thất, cứ vào trong trước đã."
Cố Nhung không nhiều lời: "Cũng đúng, vậy các cậu vào gian nhà phía đông kia đi, ở đó đã để sẵn trang phục cho các cậu, thay xong xuôi rồi tôi qua."
"Được, làm phiền cậu rồi." Nguyễn Ôn Tịch lịch sự đáp, rồi mang tiểu Thất còn đang ngơ ngác tới gian phòng phía đông.
Gian phòng được bày trí chuyên dụng để thay đồ, vừa bước vào liền thấy hai bộ Hán phục được treo trên giá.
Nguyễn Ôn Tịch lúc này mới giải thích: "Ngày hôm qua anh cố ý chọn một bộ cổ phục hợp với khung cảnh ở đây. Hiếm khi có dịp tiểu Thất tới đây chơi, nên nhân lúc này chi bằng thử thay đổi, xem thử một phiên bản khác của chính mình."
Hứa Tề Tư: "Phiên bản khác.....của chính mình?"
Nhất thời cậu chưa hiểu ý của Nguyễn Ôn Tịch, nhưng tạm thời Nguyễn Ôn Tịch cũng không giải thích thêm, bảo cậu cứ thay quần áo trước.
Hứa Tề Tư mờ mịt làm theo, cầm quần áo treo trên giá đi tới phòng thay đồ.
Nguyễn Ôn Tịch chọn cho cậu một bộ Hán phục đơn sắc, áo trong và trung y đều là màu trắng, trên vạt áo có thêu hoa văn trúc diệp phối với áo lụa mỏng khoác ngoài màu xanh nhạt. Thắt lưng bằng dây đai có hoa văn được thêu tỉ mỉ, có thể nhìn thấy ánh bạc như ẩn như hiện dưới ánh nắng.
Tổng thể mà nói thì đây là một bộ trang phục có phong cách năng động đầy sức sống.
Hứa Tề Tư chưa từng mặc qua loại quần áo như thế này, tuy có hơi phức tạp nhưng khi mặc xong cậu vẫn có chút không quen.
Cậu kéo kéo cái tay áo rộng thùng thình ra khỏi phòng thay đồ muốn tìm Nguyễn Ôn Tịch, nhưng lại phát hiện anh không ở đây, trên bàn có để lại một tờ giấy bảo cậu thay xong thì đi tìm Cố Nhung.
Cố Nhung thấy cậu đi ra, đuôi mày khẽ nhướng, không chút keo kiệt mà khen:
"Bộ trang phục này quả thực rất hợp với cậu, thêm tí trang điểm mà nói thì đảm bảo tỉ lệ quay đầu nhìn cậu không hề thấp nha."
Hứa Tề Tư vẫn chưa thích ứng được việc một mình cậu ở cùng với người lạ, âm thanh bỗng như bị nghẹn lại: "Cảm, cảm ơn anh. Vậy, vậy...xin, xin hỏi anh Ôn Tịch đang ở đâu?"
"Cậu ấy cũng đi thay quần áo rồi." Cố Nhung cười hề hề kéo ghế trước bàn trang điểm, kêu: "Lại đây ngồi a, tôi chỉnh trang đơn giản trước cho cậu."
Hứa Tề Tư bị dọa thật rồi: "Còn, còn phải trang điểm sao?!"
Cố Nhung đáp: "Tuy gương mặt vốn có của cậu khá đáng yêu, nhưng nếu chỉnh trang thêm xíu thì sẽ càng xuất sắc hơn. Yên tâm a, kỹ thuật của tôi tốt lắm."
Nếu mà trang điểm thì....chính là phải tiếp xúc gần với một người lạ trong một khoảng thời gian.
Hứa Tề Tư bất an đứng tại chỗ, bản năng dường như đang bài xích việc tới gần Cố Nhung, nhưng cố tình Nguyễn Ôn Tịch lại không có ở đây, không giống như lúc trước có Nguyễn Ôn Tịch ở bên cạnh động viên lẫn an ủi.
Cậu nhìn gương mặt tươi cười thân thiện của Cố Nhung, vẫn là không dám bước đến.
Tuy trước đó Cố Nhung đã nghe Nguyễn Ôn Tịch nhắc qua Hứa Tề Tư khá sợ người lạ, nhưng không ngờ lại sợ đến như vậy, hắn bất đắc dĩ cười: "Cậu sợ cái gì? Tôi có ăn thịt cậu đâu. Anh Ôn Tịch của cậu vì đêm hội hoa đăng nên đã cất công quấy rầy kì nghỉ lễ đáng quý của tôi để chuẩn bị từ hôm qua. Tôi nghĩ cậu cũng không muốn phụ tấm lòng của cậu ấy đi?"
Nghe Cố Nhung nhắc tới Nguyễn Ôn Tịch, cuối cùng Hứa Tề Tư mới có một chút dao động.
Cậu lại nghĩ tới lời Nguyễn Ôn Tịch vừa nói, hy vọng đêm nay chính mình có thể làm một Hứa Tề Tư phiên bản khác. Sau một lúc lâu tự cổ vũ bản thân, Hứa Tề Tư dịch tới ngồi xuống ghế.
Cố Nhung ấn ấn vai ý bảo cậu thả lỏng: "Thả lỏng bản thân, nếu thật sự cảm thấy không ổn thì cứ nhắm hai mắt lại, thử tưởng tượng người đang ở bên cạnh cậu là một người bạn mà cậu quen. Trong quá trình nếu cậu không thích trò chuyện thì tôi sẽ không chủ động tìm đề tài."
Hứa Tề Tư khẽ gật đầu, lỗ tai vì xấu hổ mà hồng hồng, ngoan ngoãn đáp: "Cảm, cảm ơn."
Cố Nhung hơi buồn cười, khi bắt đầu liền nghiêm túc tuân thủ ước hẹn không nhiều lời, tự mình chọn dụng cụ rồi bắt đầu.
Hứa Tề Tư cũng chậm rãi nhắm mắt lại tận lực thả lỏng bản thân, cậu cảm giác được dụng cụ trang điểm đang chuyển động trên mặt mình.
Qua một thời gian ngắn, Cố Nhung liền ngừng động tác, hài lòng nói:
"Được rồi a, có muốn mở mắt nhìn thử không?"
Hứa Tề Tư liền theo lời mở mắt ra.
Da mặt cậu vốn rất đẹp, Cố Nhung cũng không làm gì nhiều, hắn chỉ dặm chút phấn ở dưới bọng mắt, làm cho đôi mắt trông tươi tỉnh hơn, rồi bôi một chút son dưỡng màu nhạt giúp đôi môi tươi tắn có khí sắc hơn, hoàn toàn giúp gương mặt phô bày các nét đẹp nhất.
Tiếp theo Cố Nhung giúp cậu đội thêm tóc giả dài ngang eo, phối hợp với phát quan trên đỉnh đầu màu xanh nhạt, quả nhiên liền trông giống như công tử hoạt bát thanh thuần cổ xưa.
Tuy vẫn là cậu nhưng khiến người ta cảm giác khí chất đã thay đổi không ít.
Hứa Tề Tư không khỏi ngạc nhiên cảm thán: "Thật, thật là lợi hại a...."
Cố Nhung tự hào đáp: "Đó là đương nhiên, kỹ thuật của Cố Nhung tôi ở trấn S này nói số hai thì không ái dám là số một. Đúng không, Nguyễn nhị thiếu?"
Hứa Tề Tư nghe thấy tên Nguyễn Ôn Tịch, lập tức xoay đầu liền thấy Nguyễn Ôn Tịch không biết đã trở lại khi nào, đã đứng đó bao lâu rồi.
Lúc này Nguyễn Ôn Tịch đã thay một bộ Hán phục màu hồng nhạt, bên trên đeo đai eo ánh bạc tinh xảo giống như của Hứa Tề Tư.
Nguyễn Ôn Tịch cũng được trang điểm nhẹ, tóc giả cột gọn thành hình đuôi ngựa. Tuy anh mặc màu hồng nhạt nhưng không có nửa phần nữ tính mà ngược lại càng làm tăng thêm khí chất ôn nhu.
Nguyễn Ôn Tịch đứng dựa vào cửa, trên mặt vẫn là nụ cười dịu dàng, hoàn toàn là bộ dáng quân tử văn nhã ôn nhu: "Bộ trang phục này quả thực rất hợp với tiểu Thất."
Hứa Tề Tư hoàn hồn từ trong kinh ngạc, nhỏ giọng khen: "Anh Ôn Tịch cũng rất đẹp."
Nguyễn Ôn Tịch đi đến bên cạnh cậu, vuốt nhẹ tóc trên đầu cậu: "Tiểu Thất thích là được."
Tiếp đó anh quay lại nói với Cố Nhung: "Cậu cũng vất vả rồi."
Cố Nhung đáp: "Không có gì. Gương mặt bạn trai nhỏ của cậu vốn đã đẹp sẵn, tôi cũng không phải phí nhiều công sức."
Nghe thấy xưng hô 'bạn trai nhỏ', hai tai Hứa Tề Tư càng trở nên đỏ, nhưng chỉ cúi đầu chứ không hề phản bác.
Nguyễn Ôn Tịch tự nhiên hiểu ý nhưng cũng không chủ động sửa lại, thấy thời gian cũng đã đến liền tạm biệt Cố Nhung rồi dắt Hứa Tề Tư đi.
Hứa Tề Tư có chút chưa thích ứng kịp: "Cứ......cứ như vậy ra ngoài sao?"
Nguyễn Ôn Tịch: "Đương nhiên. Bằng không tiểu Thất cho là vì sao anh đưa em tới đây chứ?"
Hứa Tề Tư nhìn du khách ra vào vẫn mặc quần áo bình thường, cậu có chút biệt nữu nói:
"Thì là vậy....nhưng mà có phải hơi kỳ hay không?"
Nguyễn Ôn Tịch an ủi nói: "Yên tâm, nơi này là cổ trấn, lễ hội hoa đăng cũng sẽ có nhiều du khách mặc như chúng ta mà."
Hứa Tề Tư vẫn chưa yên tâm lắm: "Thật, thật vậy sao......"
Nguyễn Ôn Tịch gật đầu: "Ừm, anh sẽ không gạt em."
Dựa vào sự tín nhiệm đối với Nguyễn Ôn Tịch, Hứa Tề Tư cuối cùng cũng thả lỏng một chút, dường như nhớ tới điều gì: "Cho nên anh Ôn Tịch nói quà mừng năm mới chính là....bộ quần áo này sao?"
Nguyễn Ôn Tịch: "Ừm, nhưng chưa phải là đầy đủ."
Hứa Tề Tư lại mờ mịt không hiểu nhìn anh.
Nguyễn Ôn Tịch khẽ cười, nhìn Hứa Tề Tư kinh ngạc lẫn ngơ ngác nhưng vẫn không giải thích thêm.
Phần lễ vật mà anh muốn tặng Hứa Tề Tư chính là sự tự tin vốn có của cậu.
Trong đêm này, anh muốn chứng minh với Hứa Tề Tư rằng cậu không hề tệ như mình tưởng tượng, cậu đáng giá nhận được sự khen ngợi và công nhận của tất cả mọi người.
- ---------✿byhanako❀----------