Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Cố Doãn Doãn đang ấm ức khóc trong thầm lặng, bên cạnh là sự an ủi, động viên của Cố phu nhân.

Tiếng đồ vật nền xuống đất ngày càng vang vọng đến, thu hút sự chút ý của hai người.

Cả hai đồng thời ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn về hướng phát ra âm thanh.

Một bà lão trạc tuổi ngoài bảy mươi chống gậy tiến lại gần, khuôn mặt khó chịu đăm đăm, ánh mắt u ám mang một phần nghiêm khắc nhìn về phía Cố Doãn Doãn.

“Phận làm con cả trong gia đình thì nên hoàn thành gánh vác của mình. Già đầu rồi mà vẫn còn khóc lóc về chuyện nhỏ nhặn này. Phải đến khi cái nhà này tán gia bạt sản thì mày mới vừa lòng sao?”

Người vừa đến là Cố lão phu nhân, từ trước đến nay vốn không coi Cố Doãn Doãn là con cháu trong nhà họ Doãn. Sinh thời, Cố phu nhân quá cố có dính tin đồn ngoại tình trước khi kết hôn với Cố Kiểm Thiêm. Khi sinh cô ra, bà ta ghét gay ghét đắng, luôn hất hủi cô.

Có khi trong quá trình Cố Doãn Doãn sống trong bụng của mẹ, bà ta không từ bỏ, tìm mọi cách tiêu diệt cô nhưng bất thành.

Phải vất vả lắm Cố Doãn Doãn mới sống trong căn nhà không có tình thương yêu của cha và bà nội đến năm mười tám tuổi, mười năm nay cô không về nước lấy một lần, lần này bất đắc dĩ lắm cô mới trở về, nào ngờ đâu lại trở thành vật thế thân, gả thay cho đứa em gái ăn chơi lêu lổng, hư hỏng này.

Cố Doãn Doãn cố nén nước mắt, gọi một tiếng: “Bà nội…”

Nhưng không để cho cô nói hết, Cố lão phu nhân gắt gỏng lên tiếng, đá xéo cô.

“Còn biết gọi cái thân già này là bà nội sao? Mười năm qua biệt tăm biệt tích, nếu không phải vì cú điện thoại gấp này thì liệu rằng mày có trở về hay không? Vừa về đến nơi đã nghịch phản, cái ba nhem nhẻm nhem nhẻm. Phận làm con không biết gánh vác, làm tròn bổn phận chữ hiếu, vậy mà mày vẫn mở mồm gọi người thân cũng tài thật.”

Cố Doãn Doãn siết chặt hai tay, cô cắn răng không nói lời nào.

Cố phu nhân ngồi bên cạnh chứng kiến toàn cảnh, bà đứng dậy, nói giúp cô.

“Mẹ à, Tiểu Doãn vừa mới về nước, con bé vẫn còn mệt mỏi, mẹ để con đưa con bé lên phòng nghỉ ngơi.”

Cố lão phu nhân ngay lập tức trừng mắt, cáu gắt với Cố phu nhân.

“Từ bao giờ cô được phép lên tiếng dạy dỗ tôi?”

Cố phu nhân giọng nói run rẩy, đáp lại: “Mẹ à con… con không có ý đó…”

“Nhà tôi thật vô phúc khi có một người con dâu như cô. Đã không sinh được một mụn con để nối dõi tông đường thì thôi, lại còn ở nhà ăn bám chồng. Thật vô dụng.”

Bị mắng chửi, Cố phu nhân im lặng, không dám hé răng mở lời.



Cả hai mẹ con Cố ngồi im nghe Cố lão phu nhân giáo huấn suốt nửa tiếng đồng hồ, phải đến khi có người bạn già ghé nhà chơi bà ta mới chịu dừng lại.

Ngay sau khi bóng lưng Cố lão phu nhân khuất dạng, bao nhiêu đau thương, ấm ức bị đè nén đến tột cùng, Cố phu nhân ôm miệng bật khóc, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

“Mẹ à…”

“Bà ấy nói đúng, mẹ thật vô dụng! Mẹ không nên sống trên đời này!”

“Mẹ, đừng nghĩ quẩn!”

“Mẹ đau lòng quá con ạ!”

“Con vẫn sẽ luôn bên mẹ!” Cố Doãn Doãn vươn tay ôm trọn lấy cơ thể đang không ngừng run rẩy của bà.

“Có lẽ mẹ phải đi nhận con nuôi!”

“Ba con sẽ không phản đối chứ?”

Cố phu nhân trầm lặng vài giây, sau đó nói: “Nếu ông ấy không cho mẹ nhận nuôi con, mẹ sẽ ly hôn!”

Cố Doãn Doãn định nói điều gì đó, bỗng nhiên điện thoại trong túi cô đổ chuông, trên màn hình hiện lên số máy của bạn thân cô.

“Mình nghe đây!”

Cô nhấc máy, đầu dây bên kia ngay lập tức kết nối.

“Doãn Doãn, nghe nói cậu đã về nước. Tối nay chúng ta gặp nhau có được không?”

Vừa mới về nước đã phải chịu bao nhiêu thứ khó chịu, Cố Doãn Doãn không một chút ngần ngại gì, ngay lập tức đồng ý.

“Được! Trân Trân, mình muốn đi bar để giải sầu!”

“Không thành vấn đề! Chỉ cần cô nương thích, khó đến đâu Trân Trần này đều đáp ứng được!”

“Ok, vậy tối nay chín giờ mình đến nhà cậu!”

“Chốt kèo!”

Sau khi cúp máy, Doãn Doãn di chuyển đồ đạc lên phòng của mình, nghỉ ngơi sau chuyến bay dài đầy mệt mỏi.

Lúc này đã là hơn chín giờ sáng, Cố phu nhân chợt nhận ra ngay là ngày khám định kỳ của mình, ngay lập tức chuẩn bị đồ đến bệnh viện.

Trực tràng của bà dạo gần đây có vấn đề, hàng tuần phải đi tái khám và bốc thuốc.

Sau khi lấy thuốc đầy đủ, Cố phu nhân tự nhiên cảm thấy người không được khoẻ, đành phải vào tạm phòng bệnh gần đó tiếp nước.

Sau gần một tiếng ngủ thiếp đi, Cố phu nhân tỉnh lại, toàn thân vẫn còn hơi mệt mỏi.

Bà từ từ ngồi dậy, dịch nước truyền vào cơ thể chỉ còn một chút ít, Cố phu nhân thở dài, lặng lẽ liếc mắt quan sát xung quanh.

Ánh mắt bà rơi vào cô y tá đẩy một xe thuốc đến bên cạnh giường bệnh. Bệnh nhân nằm trên đó không một chút động tĩnh nào, dường như đang hôn mê, mặt cùng với tay chân và lồng ngực đều được băng bó cẩn thận.

Điều bà phải chú ý đến, bụng của bệnh nhân nhô cao lên. Chẳng hiểu sao, trong lòng Cố phu nhân cảm giác cân cấn, khó chịu vô cùng.

Ngay sau khi cô y tá kia giúp bệnh nhân ăn bằng đường ống xong, Cố phu nhân ngay lập tức gọi cô ấy lại.



“Thưa bà, bà cần cháu giúp gì sao?”

Cố phu nhân chỉ tay về phía giường bên ở đối diện mình, thắc mắc hỏi: “Bệnh nhân kia bị làm sao vậy?”

“Ý của bà… là cô gái đó sao?”

“Bệnh nhân đó là nữ sao?”

Hèn gì khi nhìn vào người đó, một cảm giác khác lạ xuất hiện trong người bà.

Lẽ nào là sự thương cảm chăng?

“Đúng rồi!” Cô y tá gật đầu.

“Cô ấy bị làm sao vậy?”

Nữ y tá thở dài: “Cháu nghe nói cô ấy bị chồng bạo lực, được bác sĩ ở chuyên khoa phẫu thuật đưa vào đây. Cháu chăm sóc cho cô gái này cũng được hơn sáu tháng rồi.”

“Có ý là… cô gái này sống thực vật sao?”

“Vâng ạ!”

Cố phu nhân vẫn còn thắc mắc: “Vì cái gì mà bụng của người phụ nữ sưng to vậy?”

Nữ y tá ngay lập tức đáp lại: “A, cô ấy đang mang thai?”

Cố phu nhân ngạc nhiên, sửng sốt: “Mang… mang thai…”

Điều này không thể…

Người thực vật… làm sao có thể mang thai được.

“Cô không đùa chứ… cô ấy sống thực vật… sao có thể mang thai được…”

“Người ta sống thực vật, một số cơ quan trong cơ thể vẫn hoạt động bình thường thưa bà!”

“Thật… thật sao?”

Nữ y tá gật đầu, tiếp tục nói: “Có lẽ bà không biết. Khi một người sống trong trạng thái thực vật, hầu hết cơ thể của người đó sẽ vẫn vận hành bình thường, bao gồm các cơ quan sinh sản. Cách cho ăn bằng đường ống, nếu được thực hiện tốt thì vẫn đảm bảo cung cấp đủ dinh dưỡng cho cơ thể và đủ nuôi bào thai.”

Sau khi nghe nữ y tá giải thích, Cố phu nhân dường như đã hiểu ra một khía cạnh nào đó.

“Cô gái này bao nhiêu tuổi rồi!”

Nữ y tá lắc đầu, gương mặt có chút buồn bã: “Cháu cũng không biết nữa!”

“Không có hồ sơ bệnh án sao?”

“Không có! Cháu được nhận chỉ thị chăm sóc theo cấp trên thôi!”

Nói xong, nữ y tá ngẫm nghĩ một hồi, sau đó trả lời tiếp: “Nhưng mà mỗi lần cháu thay băng gạt trên đầu cho bệnh nhân, cũng có thể nhìn rõ diện mạo của cô ấy. Trông cô ấy cũng rất trẻ, tầm độ hai mươi lăm đến hai mươi tám tuổi, cũng rất xinh gái. Chỉ tiếc…”

Một người phụ nữ xinh đẹp động lòng người lại bị tác động vật lý mạnh dẫn đến phải sống thực vật, thật tiếc nuốt vô cùng.

“Người thân của cô ấy…”



Cố phu nhân chưa kịp nói hết câu, nữ y tá ngay lập tức lên tiếng: “Suốt hơn sáu tháng qua không có ai đến đây thăm cô gái này. Chỉ có bác sĩ trưởng khoa thi thoảng tới đây thăm tình hình biến chuyển cơ thể của cô ấy, sau đó lại rời đi!”

Cố phu nhân nghĩ thầm, một người phụ nữ trẻ bị chồng bạo hành, đã thế còn đang mang thai trong giai đoạn sống thực vật. So với bà, người này còn đáng thương hơn nhiều.

Lúc này, nữ y tá mới để ý ống truyền dịch của bà đã hết. Cô ấy ngay lập tức tiến đến tháo xuống.

“Bà cảm thấy trong người đỡ hơn chưa?”

Cố phu nhân khẽ gật đầu: “Cảm ơn cô, tôi đã đỡ hơn rồi!”

Nói rồi, bà xuống khỏi giường, tiến lại gần phía chiếc giường kia, nơi mà người phụ nữ đáng thương đang ở gần đó.

Đứng nhìn khuôn mặt bị băng bó kín mít, chỉ để lộ đôi mắt cùng với miệng thở ống khí. Đôi mi cong đẹp như cánh bướm không một chút động tĩnh, càng nhìn càng khiến cho con người ta thêm đau lòng.

Có lẽ cảm giác muốn làm mẹ trong người Cố phu nhân quá mãnh liệt, nên khi nhìn vào chiếc bụng nhô cao dưới lớp áo bệnh nhân rộng thùng thình. Bà bất giác vươn tay ra, lòng bàn tay chạm vào sườn bụng, ngay lập tức bà cảm nhận được phản ứng của thân thần ở bên trong.

Khuôn mặt của bà không giấu nổi sự hạnh phúc, mỉm cười nói: “Đứa trẻ đang đạp tay ta!”

Nói rồi, bà vuốt ve xung quanh bụng của nữ bệnh nhân đó, sau đó lòng bàn tay đó di chuyển đến khuôn mặt bị băng bó kia.

“Người phụ nữ này… thật đáng thương…”

Hốc mắt của bà đỏ hoe, sống mũi cay xè: “Nếu như ta sinh ra một người con gái giấu diếm sự mạnh mẽ như con, ta chắc chắn sẽ đứng ra bảo vệ con, không để cho con phải chịu đựng bạo hành từ người chồng.”

Trong đầu Cố phu nhân bỗng hiện lên một tia suy nghĩ. Nếu như người phụ nữ này là con gái của bà thì tốt biết mấy.

Hai mắt bà sáng lên, ngoảnh mặt lại hỏi nữ y tá đang đứng sau lưng.

“Tôi muốn gặp người đưa cô gái này đến đây.”

Nữ y tá khó hiểu, hỏi lại: “Thưa bà, bà có chuyện gì cần gặp trưởng khoa sao?”

Cố phu nhân ngay lập tức gật đầu, đáp lại: “Đúng! Tôi muốn gặp trưởng khoa của cô, tôi muốn nhận nuôi cô gái này!”

Dưới sự cầu xin khẩn thiết của Cố phu nhân, nữ y tá bất đắc dĩ phải gật đầu đồng ý dẫn bà đến gặp mặt vị trưởng khoa đó.

Sau khi bóng lưng hai người rời đi, nữ bệnh nhân đó ngay lập tức có phản ứng. Hai bên khoé mi không hiểu sao lại tuôn rơi dòng nước mắt mặn chát, ngón tay trỏ của bên tay phải giật nhẹ vài cái.
Nhấn Mở Bình Luận