*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Hạt Hướng Dương + Beta: Khiết Dĩ ThanhHứa Dệt vốn đang đếm số người xếp hàng trước mặt mình, nhưng câu nói vừa rồi của Thương Ôn Hứa thật sự rất lớn, cô theo bản năng quay đầu lại nhìn nơi phát ra âm thanh.
Thương Ôn Hứa lúc này hướng về phía đám người Trần Viễn, Hứa Dệt chỉ nhìn thấy sườn mặt, biểu tình của anh khi thì thở dài, khi thì ra vẻ kiên cường, khiến Trần Viễn cách đó không xa gọi anh phải sửng sốt.
Trần Viễn gãi đầu, thầm nghĩ lão đại này lại diễn cái tuồng gì vậy?
Đang muốn cùng hắn diễn một khúc 《 Thiên tiên xứng 》, hát đối sơn ca sao?
Hứa Dệt lúc này đã nhận ra đàn anh tốt bụng đang xếp hàng ở phía sau, giọng nói mềm mại của cô cất lên, vui mừng kiễng chân, sau đó vung hai tay cố gắng khiến cho đàn anh chú ý: “Đàn anh ——”
Tai Thương Ôn Hứa rất thính, trong đống âm thanh ồn ào nhưng anh có thể nghe được một giọng nói đặc biệt ngọt ngào, thậm chí nhìn thấy bóng dáng của cô gái nhỏ đang nhảy lên.
Thương Ôn Hứa thấy mục đích đã đạt được, vẻ mặt đáng thương vừa rồi dần dần trở lại bình thường, anh nháy mắt ra hiệu với mấy người ngây ngốc cách đó không xa ——
Mấy cậu cứ đi trước, không cần phải để ý đến tôi!
Nhưng cử chỉ này rơi vào mắt Trần Viễn – người vừa rồi cùng anh hát sơn ca, hiển nhiên liền biến thành một cách hiểu khác ——
Đứng đấy làm gì, còn không nhanh lại đây cho ông!
Thấy vậy, Trần Viễn hướng về phía lão đại trịnh trọng gật đầu, tuy rằng hắn không biết lão đại bây giờ đang phát điên cái gì, nhưng phối hợp với lão đại tuyệt đối sẽ không sai.
Sau đó Thương Ôn Hứa liền nhìn thấy, Trần Viễn kéo đám người Hàn Thành cười hở mười cái răng trực tiếp đi về phía anh.
Từ từ…..
Anh ra hiệu để cho bọn họ đi! Vậy bọn họ tới đây làm gì???
Nhìn thấy bọn họ càng ngày càng gần mình, Trần Viễn đột nhiên buông đám người Hàn Thành ra, chạy chậm trong tư thế du hành vũ trụ.
Vừa tới còn cất giọng, tiếp tục hô to: “Quan nhân —— ngài gọi nô gia đến sao?”
“……”
Thương Ôn Hứa thật sự muốn chết.
Đoàn người Hàn Thành nghe vậy, biểu tình trên mặt không khống chế được, hành động này của Trần Viễn ghê tởm đến mức bọn họ ở phía sau che miệng giả vờ nôn mửa.
Lão Vương: “Trần Viễn hôm nay lại phát bệnh gì thế?”
Lão Trương: “Không biết, hay chúng ta là đừng qua nữa?”
Hàn Thành: “Đúng, đừng đi qua, chúng ta không biết cậu ta. Cậu ta là ai? Có quen biết gì nhau không?”
Hứa Dệt cũng nghe thấy tiếng nam sinh gọi đàn anh, hai tay cô đang giơ lên liền cứng đờ giữa không trung, sau đó cô rụt tay về, che miệng mình lại, một đôi mắt hươu mở to, tròn xoe.
Cô ấy dường như…..phát hiện ra một chuyện gì đó rất tuyệt vời!
Lần trước cô giáo nói đàn anh thích tình chị em, nhưng dựa theo tình hình trước mắt thì xem ra, sự tình giống như không đơn giản như vậy!
Các bạn học bên cạnh đều bị vở kịch đặc sắc này chọc cho vẻ mặt thay đổi, cuối cùng bọn họ quay đầu lại, mím môi, run rẩy bả vai, cố kiềm tiếng cười lại.
Trần Viễn rốt cục cũng đến bên cạnh anh, sắc mặt Thương Ôn Hứa tái mét, vì duy trì hình tượng ôn nhu hiền hòa của mình trước mặt cô gái nhỏ, hai tay anh nắm chặt rồi thả lỏng.
Hận không thể trực tiếp đánh người trước mặt ngay tại chỗ.
Thương Ôn Hứa nghiến răng nghiến lợi: “Không phải bảo các cậu đi sao? Còn tới đây làm gì nữa?”
Anh tức giận, thiếu chút nữa cắn nát răng mình.
“Hả?” Trần Viễn không hiểu suy nghĩ của anh: “Cậu mới ra hiệu cho bọn tớ không phải để bọn tớ tới chỗ cậu sao?”
Nói xong, còn diễn tả lại khuôn mặt lão đại lúc ra hiệu cho hắn
Thương Ôn Hứa: “……”
Chà, đều có mắt và mũi
Tốt lắm.
Vô cùng sinh động
Cái rắm!!!
Thương Ôn Hứa hít sâu một hơi, anh cảm thấy hiện tại anh nói cái gì, thì chỉ số IQ của người trước mặt cũng sẽ không hiểu được. Nghĩ tới đây, mặt không chút thay đổi nói: “Được, nếu đã tới đây rồi, thì phiền cậu quay về chỗ cũ đi.”
“Mẹ nó.” Nghe xong, Trần Viễn nhịn không được nói bậy: “Đại thiếu gia, đây không phải là đang đùa giỡn tôi chứ?”
Tôi sống có dễ dàng không? Bất chấp ánh mắt của người đời, tôi không tiếc hy sinh hình ảnh đẹp trai đến bùng nổ của mình để phối hợp để diễn kịch với cậu đấy.
Tôi không cần mặt mũi sao? Hả?
Phi! Cậu…cái rắm to.
Đương nhiên, những lời phẫn nộ này Trần Viễn chỉ dám mắng ở trong lòng.
Thương Ôn Hứa không quản hắn nữa, lúc quay đầu tầm mắt vừa vặn đụng phải đôi mắt đang trừng to của cô gái nhỏ, hơn nữa bên trong còn viết đầy chữ không thể tin nổi.
“……”
Hiểu lầm lớn rồi T-T
“Các cậu…” Thương Ôn Hứa quay đầu, cắn răng ra hiệu cho Trần Viễn: “Các cậu mau đi đi, không cần quản tôi.”
Thương lão đại cười rộ lên, rõ ràng là tức giận đến sắc mặt đen thui, còn phải giả bộ mình rất ôn nhu và săn sóc.
“Được…được rồi.”
Trần Viễn bị sự ôn nhu ngoài ý muốn này của anh làm cho thụ sủng nhược kinh*, trước khi đi hắn không nhịn được mà cơ thể run rẩy, nâng tay sờ sờ cổ mình.
(*Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.)
Sao hắn cảm thấy hơi đáng sợ nhỉ?
Hứa Dệt nhìn đàn anh và bạn bè nói hai câu, sau đó người ta liền rời đi cùng mấy người khác.
Lại nghĩ đến những gì cô đã nghe được lúc đầu, trong lòng liền hiểu rõ.
Đàn anh tốt bụng không cùng bọn họ đi ăn cơm, mà lựa chọn tự mình ăn, khẳng định cũng giống buổi chiều cùng cô chơi cầu lông vậy.
Đàn anh nhất định là vì sợ người lạ, cho nên hiện tại mới lẻ loi xếp hàng một mình.
Nhưng một màn vừa rồi cô nhìn thấy, lại khiến trong lòng Hứa Dệt đánh trống bỏ cuộc.
Rốt cuộc cô có nên chào hỏi người ta hay không?
Nếu không chào thì có vẻ cô không lễ phép vì bọn họ vừa rồi đều đã nhìn thấy nhau.
Nhưng nếu chào, đàn anh bị cô nhìn thấy một màn thân mật với đàn ông như vậy nhất định sẽ xấu hổ, đúng không?
Vậy thì…. không chào.
Thương Ôn Hứa vẫn luôn chú ý đến nhất cử nhất động của cô, cô xếp hàng ở phía trước, ngẫu nhiên sẽ lặng lẽ quay đầu lại nhìn trộm anh hai cái.
Mỗi khi anh cho là cô sẽ mở miệng nói chuyện với anh thì cô gái lại giống như một con rùa nhỏ, vừa thò đầu ra khỏi mai liền nhanh chóng rụt về.
Nhiều lần nhìn anh muốn nói rồi lại thôi.
Thương Ôn Hứa nặng nề thở ra một hơi, theo chuyển động của bạn học mà chậm rãi đi về phía trước.
Anh ở trong lòng lần thứ hai ân cần thăm hỏi tổ tông mười tám đời nhà Trần Viễn.
Nhìn cô thỉnh thoảng len lén quay đầu lại một lần, khổ mà không thể nói nên lời.
Đến phiên Hứa Dệt, Hứa Dệt chọn một phần mì xào cá bạo, dì nấu mì thấy cô gái nhỏ nhắn, nói chuyện lại ngọt ngào, cười rộ lên hai má còn có một lúm đồng tiền hơi nhạt, có thể gọi là cảnh đẹp ý vui.
Dì nấu mì không nói hai lời, sau khi mì nấu xong, vốn chỉ có một miếng cá bạo lớn, lại gắp thêm cho Hứa Dệt miếng cá bạo lớn hơn miếng đầu tiên một chút.
Hứa Dệt vừa nhìn thấy trong chén có hai miếng thịt cá lớn như vậy, cô liếm liếm môi, nước bọt trong miệng cũng tiết ra rất nhiều, cô nuốt nước miếng, vui vẻ nói lời cảm ơn với dì nấu mì.
Hứa Dệt vừa rồi còn bởi vì đụng phải bí mật kinh thiên động địa của đàn anh mà phiền não, lập tức đem phiền não này ném ra sau đầu, thậm chí ngay cả đàn anh xếp hàng phía sau cũng quên mất.
Cô cẩn thận cầm chén từ trong đi ra, mơ hồ nghe được có người đang gọi tên mình.
Hứa Dệt nghi hoặc quay đầu lại, chỉ thấy đàn anh híp mắt lại, cúi đầu nhìn cô.
“Anh… Xin chào đàn anh!”
Hình ảnh vừa rồi của anh và bạn bỗng dưng xuất hiện trong đầu, Hứa Dệt khẩn trương giật giật môi, hai tay cầm bát mì cũng theo đó nắm chặt hơn.
“Ừm.” Thương Ôn Hứa thản nhiên trả lời.
Trong lòng lại là một trận binh hoang mã loạn.
“Thật trùng hợp nha, đàn anh.” Hứa Dệt không biết nên nói cái gì, hai người cứ như vậy một người hướng về phía trước, một người đứng sóng vai.
Hứa Dệt cảm thấy cổ mình vặn vẹo trong thời gian dài có chút mệt mỏi, mũi chân cô yên lặng xoay chín mươi độ về phía anh.
“Ừm, thật trùng hợp.” Vẫn là giọng điệu nhàn nhạt như trước.
Hứa Dệt cầm một cái chén đứng bên cạnh anh, đột nhiên không biết nên nói gì cho phải QAQ
Không phải là đàn anh gọi cô lại sao?
Sao anh không nói gì vậy?
Hứa Dệt lúc này đang cầm một tô mì lớn, cầm lâu cũng cảm thấy mỏi tay.
Dì nấu mì vừa rồi thật sự múc cho cô rất nhiều mì.
Bầu không khí giữa hai người trầm mặc một lúc lâu, Thương Ôn Hứa ở trong đầu không ngừng tìm kiếm đề tài có thể nói với cô gái.
Kết quả thoáng nhìn qua ——
Hứa Dệt hiện tại thật sự quá xấu hổ, vì giảm để bớt sự ngại ngùng, cô nâng chén mì trong tay lên, bưng lên môi chậm rãi uống một ngụm.
Uống xong, thấy đàn anh vẫn không có dáng vẻ muốn nói chuyện, cô trông mong cầm tô, nói: “Đàn anh, nếu anh không có chuyện gì, thì em đi trước nhé ~ ”
Giọng của cô vốn đã ngọt ngào, Thương Ôn Hứa lại phát hiện mỗi lần cô nói chuyện đều thích kéo dài âm cuối.
Âm cuối vểnh lên, thanh âm mềm mại chọc cho lỗ tai anh mềm nhũn.
Khi Hứa Dệt cầm tô chuẩn bị xoay người rời đi, thì Thương Ôn Hứa lại vội vàng gọi cô lại.
Lại có người cầm tô mì muốn đi ra, Thương Ôn Hứa đi sang bên cạnh, kéo cô vào xếp hàng cùng.
“Anh…Anh quên mang theo tiền mặt, em có thể cho anh mượn một ít được không?”
Thương Ôn Hứa nghĩ đến buổi nói chuyện của bọn Hàn Thành trong ký túc xá trước kia, làm thế nào để có một mối quan hệ không rõ ràng với các cô gái?
Hàn Thành lúc ấy đã nói là: “Vay mượn, đặc biệt là vay tiền!”
“Càng vay nhiều! Người ta càng có thể nhớ kĩ hơn! Khắc cốt ghi tâm, hiểu không? Chính là vay tiền không trả mới có thể khắc cốt ghi tâm, muốn quên cũng không quên được.”
Lúc đó, Thương Ôn Hứa nằm trên giường đối với chuyện này còn khịt mũi coi thường, nhưng anh không nghĩ tới, hôm nay, anh ——
Lại làm như vậy
Hứa Dệt bị anh kéo vào trong xếp hàng, cả người đều bị người đàn ông ôm vào trong ngực, cô có chút không quen tiếp xúc gần gũi như vậy.
Nhưng khi nghĩ lại cô vẫn còn nợ đàn anh một chiếc áo sơ mi trị giá tới bốn con số, thì cô vẫn tốt bụng hỏi một câu: “Đàn anh, bây giờ căng tin có thể dùng Wechat và Alipay để thanh toán, không có tiền mặt cũng không sao.”
Thương Ôn Hứa có lẽ không ngờ cô sẽ nói như vậy, sau khi cô nói xong, anh liền nhanh miệng nói: “Ừm, anh dùng điện thoại Bluetooth không dây.”
Trong đầu tự nhiên hiện ra câu nói của lão Vương trước khi anh đi vào phòng tắm.
“Ừm… Chính là loại điện thoại Bluetooth không dây, em biết không?”
~~~~~~~~~~~~~
Tác giả có lời muốn nói:
Thương Ôn Hứa: Hôm nay, để có thể nói chuyện với cô gái nhỏ, bất cứ câu nói dối nào tôi cũng dám nói.