Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Đáng Yêu Hơn Cả Đường

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Hạt Hướng Dương + Beta: Khiết Dĩ ThanhTrong lúc nghỉ hè vào đại học, Hứa Dệt cực kì mê tiểu thuyết, đọc tiểu thuyết thôi là chưa đủ, trong đầu cô sẽ YY* ra đủ mọi thứ.

(*Suy nghĩ, tưởng tượng, tự biên diễn.)

Nếu người khác có thể viết, vì sao cô không thể viết chứ?

Nghĩ tới đó, cô lập tức mở máy tính ra, như có tiếng trống cổ vũ, làm cho tinh thần cô càng thêm hăng hái, viết ra câu chuyện đầu tiên sau khi thành văn.

Cảm giác khi viết ra những câu chuyện trong tưởng tượng của bạn và chia sẻ nó với người khác vô cùng tuyệt.

Tuy rằng hiện tại cô vẫn là một tác giả vô danh, nhưng từ lúc đánh ra chữ đầu tiên trên máy tính cô đã lập flag*——

(*Flag hay Death Flag là một thuật ngữ được dùng để ám chỉ những biểu hiện được cho rằng báo trước về chết chóc của một nhân vật trong bộ truyện Anime.)

Chỉ cần có ai đó đọc truyện do cô viết, dù chỉ là một người, cô vẫn sẽ nghiêm túc viết câu chuyện của mình.

Trách nhiệm là phẩm chất cần thiết cơ bản của một nhà văn!

Tay trái Hứa Dệt đặt lên trái tim, không trả lời tin nhắn ngay, mà lập tức mở trang web cô đã đăng tiểu thuyết do mình viết, sau đó mở tiểu thuyết của mình ra xem xét số liệu.

Khi cô nhìn thấy bộ sưu tập văn bản của mình đã tăng gấp đôi so với ban đầu, cô ngạc nhiên mở to mắt, cảm thấy thật sự khó tin.

Sau đó, sự vui sướng trong lòng càng lúc càng mãnh liệt, khóe môi cô bất giác cũng theo đó mà cong lên.

“Chi Chi, Chi Chi cậu có đang nghe tớ nói không?” Lớp trưởng vẫy vẫy tay trước mặt Hứa Dệt.

Cậu ta cảm thấy kỳ quái, cậu ta nói gì mà cô lại cười ngây ngô vậy?

“Làm sao vậy? Cậu có chuyện gì vui sao?”

Tiếng nói chuyện của lớp trưởng dần dần rõ ràng bên tai, suy nghĩ của Hứa Dệt bị kéo trở về, khóe môi cô vẫn lộ ra nụ cười, giống như mặt trời mùa đông, ấm áp và thoải mái.

Cô ngượng ngùng “ha ha” hai tiếng, “Vừa rồi bạn tớ chia sẻ cho tớ một chuyện vui.”

Lúc cô nói chuyện đã rất khắc chế nụ cười của mình, ai ngờ niềm vui sướng căn bản không kiềm chế được, nó tràn ra từ khóe mắt lên đuôi lông mày.

Có thể thấy được cô thật sự rất vui.

Cách đó không xa, Thương Ôn Hứa và bọn Hàn Thành cùng nhau đi vào sân vận động, từ xa anh đã thấy cô gái nhỏ ngồi bên bồn hoa, nam sinh ngồi bên cạnh càng làm nổi bật cô hơn, như con chim nhỏ nép vào lòng người khác. 

Không biết ai người họ đang nói gì, chỉ thấy Hứa Dệt nghiêng đầu, nụ cười tỏa nắng in trong bóng hoàng hôn chạng vạng có chút không chân thực.

Sau khi cô nói xong, nam sinh bên cạnh cũng nở nụ cười.

Có vẻ như hai người đang nói chuyện gì đó rất vui.

Hàn Thành và Trần Viễn đang đi theo Thương Ôn Hứa đương nhiên cũng nhìn thấy hai người cười nói vui vẻ, lần trước sau khi gặp ở quán lẩu, Hàn Thành tưởng Hứa Dệt là bạn gái của Thương Ôn Hứa, sau đó anh được Thương Ôn Hứa mang về phòng làm trò cười cho thiên hạ.

Nhưng tính cách của Hàn Thành mọi người đều biết, giống như vết sẹo lành lại rất nhanh, lúc cậu ta thấy Hứa Dệt thì lập tức nắm lấy bả vai Thương Ôn Hứa kích động, nói: “Ôn Hứa, tiểu tiên nữ ở quán lẩu, cậu có thấy không?”

Thương Ôn Hứa nhàn nhã bước đi, người bên cạnh đột nhiên “phát điên”, anh bị lắc đến phiền, thiếu chút nữa đá một cước vào mông Hàn Thành.

Mặc kệ dáng vẻ như thấy thần tượng của hắn ta, Thương Ôn Hứa đem cây vợt đánh cầu lông đeo lên vai, phun ra hai chữ: “Câm miệng.”

Bên này Tĩnh Tĩnh và Tiểu Bát đã thấm mệt, các cô đứng ở sân vận động, kêu Hứa Dệt cùng lớp trưởng đi lên đổi người.

Lớp trưởng lớn tiếng trả lời lại, dẫn đầu đứng lên vỗ vỗ bụi bặm trên quần, sau đó xoay người, vươn tay về phía Hứa Dệt còn đang ngồi.

Hai người bạn cùng phòng từ xa liên tục nháy mắt với Hứa Dệt.

Nhưng Hứa Dệt trong chuyện tình cảm nam nữ từ trước đến nay đều thiếu một sợi dây thần kinh, huống hồ cô và Tĩnh Tĩnh, Tiểu Bát hai người cách nhau có chút xa, các cô ấy liều mạng phát ra tín hiệu nhưng bởi vì khoảng cách mà nửa đường bị gián đoạn.

Hứa Dệt vốn nghĩ tự mình đứng lên cũng được, ai ngờ lớp trưởng đã cúi người trước cô một bước, kéo tay cô lên.

Hứa Dệt cũng chả nghĩ cái gì, lúc cậu ta thu tay lại thì ánh mắt khẽ cong, cô ngây ngốc nói một tiếng cảm ơn.

“Đi thôi, chúng ta đi lên thay chỗ hai cậu ấy.” Lớp trưởng cầm lấy vợt của mình, cằm hơi nâng lên, hướng về phía Tĩnh Tĩnh và Tiểu Bát.

Thương Ôn Hứa không biết như thế nào, đi tới đi lui liền đi lệch khỏi quỹ đạo, bọn Hàn Thành không biết anh muốn làm gì, nên cũng đi theo phía sau cùng về phía Hứa Dệt.

Sau lưng anh, Hàn Thành và Trần Viễn che miệng, thấp giọng thì thầm.

Hàn Thành sờ sờ cằm: “Lão đại lần trước không phải nói không biết người ta sao? Nhìn tình hình bây giờ, cậu ta giống như muốn đi lại đó vậy.”

Trần Viễn gật đầu:“”Làm sao tôi biết được, nhưng mà hình như là vậy.”

Trần Viễn: “Aiya, vừa rồi cậu không phát hiện à, lúc mà cô ấy cười hihi haha với người đó, cậu không cảm thấy nhiệt độ xung quanh hạ thấp lắm à?”

Hàn Thành căng thẳng: “Cái gì chứ? Cậu bị ảo giác hả, hôm nay trời nóng như vậy mà.”

Trần Viễn: “……”

Cậu cảm thấy, cậu không có cách nào giao tiếp với người này được. 

Phía sau hai người bọn họ nói chuyện, Thương Ôn Hứa nghe không thiếu một chữ nào, mắt thấy cô gái nhỏ cách mình càng ngày càng gần, chính anh cũng có chút buồn bực.

Tại sao cái chân này nó không nghe lời anh mà đi tới đây chứ?

Trong tầm mắt, cô gái và nam sinh bên cạnh đang bước đi về phía sân cầu lông cách đó không xa.

Chân dài của Thương Ôn Hứa lại không nghe lời mà tăng tốc độ hơn.

Một bước….Hai bước….Ba bước….

Thương Ôn Hứa tận lực làm mình có vẻ bình tĩnh hơn, càng đến gần cô, anh càng nhìn cô không chớp mắt.

Dưới cái nhìn chăm chú của Trần Viễn và Hàn Thành, Thương đại nhân* rõ ràng có thể trực tiếp vòng qua phía sau chỗ cô gái vừa mới bước đi, nhưng anh lại không——

(*Đại nhân: Người có đức tài hoặc chức tước cao, đáng tôn kính.)

Anh liếc mắt, đôi chân dài có suy nghĩ riêng của mình.

Cuối cùng, mũi chân anh xoay chuyển, chậm rãi vòng quanh một cái kiểu “Ω” hướng trước mặt cô gái mà đi tới.

Lúc này cô gái mới nhìn thấy anh, cô dừng bước, vui vẻ nhìn bóng dáng anh đi qua, giòn giã gọi: “Đàn anh, anh cũng đến chơi cầu lông ạ?”

Từ góc độ cá nhân của Hứa Dệt, đàn anh giống như không phát hiện ra mình, lúc anh xoay người trên mặt tràn đầy khó hiểu, thẳng đến khi tầm mắt rơi vào trên người mình, anh mới bừng tỉnh trả lời: “Ừ.”

Im lặng rồi lại nói thêm một câu: “Thật trùng hợp, em cũng chơi ở đây à?”

Xong rồi! Xong rồi! Tất cả đều xong rồi! Chính là một bộ biểu tình mới nhìn thấy cô gái nhỏ người ta.

Hàn Thành và Trần Viễn đứng xem toàn bộ quá trình: “……”

Chậc chậc chậc chậc chậc.

Giới showbiz thiếu đi một ngôi sao diễn xuất mới như anh, thật sự là một tổn thất lớn 


“Đây không phải…” Lớp trưởng ở một bên cũng dừng lại, ánh mắt Hứa Dệt sáng ngời, tiếp lời của cậu ta: “Lần trước tớ đến lớp muộn, là đàn anh này giúp tớ mới không bị giáo viên phạt ha ha.”

Tầm mắt lớp trưởng quét qua người đàn ông trước mặt, cậu ta cao 1m8, nhưng đứng trước mặt Thương Ôn Hứa, trong nháy mắt cậu ta như thấp đi vài cm.

Cậu ta nhíu mày, cũng không biết có phải là do giác quan thứ sáu của đàn ông quấy phá hay không, cậu ta theo bản năng tiến về phía trước một bước, chắn trước người Hứa Dệt.

Thương Ôn Hứa nhìn thấy động tác này của cậu ta, có chút buồn cười nhướng mày.

Biểu tình này rơi vào trong mắt lớp trưởng, người đàn ông liếc mắt một cái liền nhìn thấu tâm tư của cậu ta, hơn nữa còn trắng trợn cười giễu cợt nhìn cậu ta. 

Tóm lại, sự xuất hiện của Thương Ôn Hứa khiến trong lòng lớp trưởng rất không thoải mái!!

Đúng lúc này, Tĩnh Tĩnh và Tiểu Bát đang hỗ trợ chiếm chỗ ở trong sân đã không chờ nổi nữa, lại lớn tiếng kêu Hứa Dệt và lớp trưởng.  

Hứa Dệt nhỏ nhắn từ bên cạnh hai người đàn ông nhảy ra, nhìn về phía Tĩnh Tĩnh và Tiểu Bát nâng giọng trả lời: “Tới ngay đây, nếu không các cậu đánh thêm một trận nữa nha?”

Chỉ là giọng nói bình thường của cô vốn mềm nhũn, sau khi tăng âm lượng, giống như có hơi cố hết sức, màu hồng nhạt dần dần hiện lên trên gò má, lại thêm đôi mắt long lanh của cô, lập tức làm cho người ta cảm thấy dáng vẻ của cô giống như vừa mới bị người khác khi dễ.

Thương đại nhân không biết muốn làm gì, hơi ho nhẹ một tiếng, thản nhiên dời tầm mắt đi.

Hứa Dệt bị tiếng ho của anh hấp dẫn, đàn anh hôm nay mặc một chiếc áo thun màu xám nhạt, liếc mắt nhìn qua bao đựng vợt cầu lông màu đen trên lưng anh liền có vẻ rất nổi bật.

Hứa Dệt nhìn quanh sân một vòng, phát hiện trên mỗi sân lúc này đều có người chơi cầu, ngại Tĩnh Tĩnh và Tiểu Bát còn đang chờ, cô nhanh chóng hỏi: “Đàn anh, hình như không có sân trống, anh có muốn đánh cùng bọn em không?”

Bởi vì lúc nào Hứa Dệt cũng nhớ rõ chiếc áo sơ mi có giá trị bốn chữ số mà mình nợ, cho nên khi cô đối mặt với anh, cô luôn muốn đối xử với anh thật tốt. 

Nghe vậy, Thương Ôn Hứa làm bộ nhìn qua sân cầu lông, Hàn Thành ở một bên lại xua tay, miệng nhanh nhảu nói: “À không…..”

Chỉ là cậu còn chưa dứt lời, Thương Ôn Hứa đã duỗi tay ra giống như lần trước ở trong quán lẩu cay, kéo cổ cậu lại.

Lúc này, Thương đại nhân đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của cô, mặt không đỏ tim không loạn bắt đầu nói dối: “Được, anh cũng lo không có sân đánh.”

Sau đó anh buông lỏng tay, dường như rất dịu dàng săn sóc cười hỏi: “Cậu uống rượu say rồi, đúng không? Đứng không vững, còn muốn tôi đỡ à.”

Hàn Thành vừa bị kéo cổ thiếu chút nữa không thể thở được: “…..”

Tên nhóc thối nhà cậu mới uống rượu!!!

Hàn Thành giờ phút này tỏ vẻ: Giận nhưng không dám nói.

Nghe Thương Ôn Hứa nói, Hứa Dệt “A” một tiếng, lại hỏi: “Vậy đàn anh, bạn học của anh cũng chơi cùng hả?”

Hàn Thành và Trần Viễn vừa định trả lời, Thương Ôn Hứa ngước mắt nhìn, không chút để, ý mở miệng: “Hai người bọn họ đang đi tìm bạn để chơi cùng, anh và bạn bè của bọn họ không quen nhau lắm.”

Nói xong, vẻ mặt Thương Ôn Hứa lộ ra một tia ảo não: “Cho nên… em hiểu mà.”

Hứa Dệt nhìn anh tựa hồ có chút thương cảm, cô đột nhiên hiểu ra.

Đàn anh không quen biết với bạn của bạn anh nên không muốn chơi với họ.

Suy cho cùng vẫn là vì ngại người lạ.

Hứa Dệt trong phút chốc phảng phất tìm được đồng minh, cô trịnh trọng gật đầu: “Em hiểu, em cũng sợ gặp người lạ.”

“Không sao đâu đàn anh, vậy anh chơi cùng bọn em đi, để bạn bè anh đi tìm anh em của bọn họ chơi đi.”

Bạn bè của Thương Ôn Hứa: “????”

Thương đại nhân mà sợ người lạ???

Làm như lão đại cùng cô gái này có bao nhiêu thục giống nhau, lão đại không phải có hiểu lầm gì với từ  “Thục*” này chứ?

(*PossMiya nói: Là gì dạ ಡ ͜ ʖ ಡ.)

Nghe cô nói vậy, tâm tình Thương đại nhân u ám, anh đảo mắt, thấy Hàn Thành và Trần Viễn chưa có ý định rời đi, khóe miệng hạ xuống, cúi đầu tiếp tục làm vẻ khiến người ta rủ lòng thương xót: “Không có việc gì, các cậu đi đi không cần lo lắng tôi, cùng bạn tốt của các cậu chơi vui vẻ.”

Hàn Thành và Trần Viễn bị cưỡng chế ban hành lệnh trục xuất: “……”

Trong nháy mắt bị an bài rõ ràng.

Không có đường sống nào để quay lại 


Hứa Dệt nhìn đàn anh như vậy, cảm thấy anh thật sự rất đáng thương.

Đợi đến khi hai người bạn của anh cùng bọn họ vẫy tay chào tạm biệt, Hứa Dệt lập tức gọi đàn anh cùng lớp trưởng đổi địa điểm chơi.

Bên kia, Hàn Thành và Trần Viễn đi một vòng mới tìm được lão Vương và lão Trương.

Hai người bọn họ hiện tại thật giống như cây bắp cải bị người ta tùy tiện vứt bỏ, vô cùng thê lương.

Bạn bè không quen biết của bạn thân Hàn Thành và Trần Viễn trong truyền thuyết của Thương đại nhân — lão Vương — đang lướt mắt qua bả vai hai người bọn họ nhìn về phía sau, kết quả nhìn nửa ngày không phát hiện ra bóng dáng Thương Ôn Hứa, cậu ta nghi hoặc hỏi: “Ôn Hứa đâu? Không phải đã nói là cùng nhau chơi bóng sao?”

Hai anh em cùng cảnh ngộ bị hỏi về điều này: “…….”

Dám giận, không dám nói…!!!

Thương đại thiếu gia chắc đã đi nhận giải thưởng rồi.

Toàn bộ sân vận động sẽ cmn giả vờ là một giải thưởng đáng thương
Nhấn Mở Bình Luận