Hàng Châu đang vào mùa mưa. Những cơn mưa cuối mùa ở xứ này cứ kéo dài dai dẳng, phủ lên bóng dáng đơn bạc của Đường Tố Nhiên.
Chiếc xe lướt qua tạo thành một làn sóng hắt lên người cô gái đang run rẩy vì lạnh. Người đàn ông bước xuống từ chiếc xe đắt tiền, anh cũng không che ô, chỉ im lặng nhìn cô.
"Nghiêm..."
"Cô Đường, xin hãy gọi tôi là Lục tiên sinh." Giọng nói của người đàn ông xa vắng, còn lạnh hơn cơn mưa đầu đông. "Không biết cô Đường đến đây tìm tôi có việc gì?"
Sự xa cách nhạt nhẽo này dội vào lòng Đường Tố Nhiên, dọa cô hoảng sợ lùi về sau ba bước. Cô hé miệng, nhưng cơn khó thở ập đến khiến cô làm thế nào cũng không mở được lời.
"Anh từng nói anh sẽ tin em. Trường An là em gái anh, cũng là em gái của em. Con bé cùng lớn lên với em. Lục Nghiêm..."
Tiếng nói của cô phảng phất có tiếng những hạt mưa vụn vỡ.
"... Làm sao em có thể bỏ mặc con bé đến chết được? Làm sao em có thể gây tai nạn rồi bỏ trốn được?"
"Nhưng cô đã làm rồi không phải sao?" Mũi giày của Lục Nghiêm tiến đến gần Đường Tố Nhiên. "Ngay cả bản thân cô cũng không nhớ chuyện gì xảy ra đêm ấy nữa. Cô còn muốn tôi tin tưởng cô như thế nào đây? Tôi làm chồng đã thất bại, chẳng lẽ nào Trường An đã chết rồi, kẻ làm anh như tôi lại bảo vệ người đã hại chết nó ư?"
"Em thật sự không nhớ." Đường Tố Nhiên mặt kệ những hạt mưa đang quất vào mặt mình. Giọng cô như lạc đi, nghèn nghẹt.
"Cô còn không biết gì nữa? Không biết tại sao cô lại mang thai, trong khi chúng ta còn chưa kết hôn đúng không?"
Đoàng.
Sét rạch trên trời, chói lóa. Ánh chớp như bức tường rào vô hình ngăn giữa hai người, mỏng manh, nhưng không thể nào kháng cự.
Cơn mưa ngày càng nặng hạt. Mà Đường Tố Nhiên thì gần như ngã quỵ.
Lời nói của anh vẫn điềm nhiên như thế mà sắc lạnh như dao, từng câu từng chữ cứa vào da thịt cô:
"Tin cô? Ngay cả người đàn ông sắp cùng cô tiến vào lễ đường cô còn tàn nhẫn giết chết hắn ta. Ở đây... Ở đây... Ở đây nữa... Cô đâm vào người hắn, chỗ nào trên người hắn cũng có vết thương. Hắn chết rồi. Chết rồi thì làm sao tin cô được nữa? Lục thiếu phu nhân?"
"Hắn chết rồi. Chết rồi thì làm sao tin cô được nửa hả Lục thiếu phu nhân?"
"Hắn chết rồi!"
"Lục thiếu phu nhân..."
"Tố Nhiên... Tố Nhiên... Con có nghe dì đang nói gì không hả?"
"D...Dạ...?"
Đường Tố Nhiên tỉnh khỏi giấc mộng. Ngoài trời vẫn đổ cơn mưa, nhưng không có phố xá tĩnh mịch, không có chiếc xe đắt tiền, không có cả... giọng nói của anh.
Thì ra tất cả là ác mộng.
Tay Đường Tố Nhiên run lên. Cô cầm cốc cà phê đưa lên miệng uống một hớp lớn, không để ý đến miệng mình đã bị bỏng rát vì nước nóng.
So với nỗi đau cắt da cắt thịt hôm ấy, so với sáu năm đằng đẵng ở trong tù. Điều này đâu có nghĩa lí gì.
"Con nghĩ kĩ lời dì nói chưa?" Dì Hảo, người phụ nữ vừa gọi giật giọng, nắm lấy bàn tay của Đường Tố Nhiên, vuốt ve với vẻ thèm thuồng. "Tuổi xuân của người con gái có bao nhiêu lâu đâu. Mẹ con giờ lại đang nằm viện không thể chủ trì cho con được. Mà dì cũng như mẹ. Nghe dì, con đến nhà họ Lục lấy sổ hộ khẩu về, ly hôn, rồi kết hôn..."
Đường Tố Nhiên thở dài: "Dì ơi, con biết dì đối với con tốt. Nhưng giờ con vừa mới tại ngoại, con muốn tìm một công việc tốt để chữa bệnh cho mẹ đã, rồi mới tính đến chuyện đó sau."
"Ta nói con nghe, một mình con thân gái thì lo cái gì? Nhà ông Trương tuy lớn tuổi một chút, nhưng có tiền. Còn tên Lục Nghiêm kia, con giết em gái nó, nó cũng chẳng tha cho con đâu. Dù gì con đã kết hôn một lần, con còn ngồi tù, coi như đời hỏng rồi..."
Đường Tố Nhiên chậm rãi đặt cốc cà phê lên bàn.
Thì ra mất công khuyên bảo như vậy là vì lí do này. Người ta nói dì như mẹ, nhưng làm gì có người mẹ nào sẽ đẩy con cháu mình vào chỗ chết?
Ông Trương ở ngõ bên cạnh nhà cũ của cô năm nay đã năm mươi tuổi, có đến ba đời vợ nhưng không có người nào sống thọ cả. Cả ba người đều bị ông ta hành hạ tinh thần cho đến lúc uất ức mà chết.
Năm đó cô vừa mới về nước, thấy ông ta đang tán tỉnh mẹ mình. Giờ cô ra tù, mẹ cô vào viện, ông ta lại tìm đến cái người được gọi là dì này để làm mai với con gái của bà.
Đường Tố Nhiên nhìn dì Hảo, nghiêm giọng: "Dì lấy của ông ấy bao nhiêu tiền mà nói được những lời đó?"
Dì Hảo như bị điện giật: "Mày nói cái gì vậy Nhiên? Mày dám nói như thế với trưởng bối hả? Còn không nhìn lại mặt mày tù tội, lăng loàn, ngoại tình rồi mang thai. Người ta muốn mày là phúc đức quá, còn dám hắt nước bẩn lên tao?"
"Hắt nước bẩn?" Đường Tố Nhiên nghiêm mày, sau đó nửa ly cà phê còn lại hắt lên trên người của bà ta.
"Mày... Sao mày dám?"
"Dì đừng tưởng tôi ở nước ngoài mà hay quên. Năm đó dì bỏ mặc mẹ tôi bị đánh trên đường, không nhận người chị này, nhưng khi bà có tiền lại bào mòn đến từng đồng cuối cùng của bà. Khi tôi còn thụ án, bà ấy nằm viện, ngoại trừ người của Mộng chăm sóc, cho hỏi, dì Hảo đang ở đâu vậy hả?"
"Mày hỗn láo!!!"
"Dì chỉ biết nói câu đó? Tôi thấy dì với ông Trương đó là một đôi tuyệt phối. Nếu dì thiếu tiền thì đến tìm ông ta mà cưới, đừng có dùng tôi làm công cụ. Chắc dì cũng biết tôi từng giết người. Một người hay hai người thì cũng chẳng sao cả. Cùng lắm ngụy trang một tai nạn khác, thêm một vài năm mà thôi."
Đường Tố Nhiên hơi lớn tiếng, ngay khi cô dứt lời, ánh mắt của những người xung quanh đã đổ dồn về phía này. Cô cũng chẳng để ý. Bằng từng này tuổi rồi mới biết, ánh mắt người đời chẳng bằng tự do tự tại, làm điều mình thích.
Nhưng dì Hảo không bình thản được như thế. Bà cuống cuồng ôm theo túi xách của mình biến thẳng, giống như sợ rằng cô sẽ biến thành kẻ giết người ngay tại chỗ vậy.
Cô lấy điện thoại ra khỏi túi. Trên màn hình, là ảnh của một cô gái có nụ cười tỏa nắng.
Sự gai góc của Đường Tố Nhiên ngay lập tức tiêu biến.
Là cô ấy. Trường An.
Em gái của Lục Nghiêm, chồng của cô.
***
Mong rằng mỗi câu chuyện của tôi sẽ tái hiện chân thực và sống động từng, số phận, từng mảnh đời, từng trái tim với tình yêu sâu nặng hướng về nhau.
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ, cùng nhân vật đi đến đích đến hạnh phúc.