"Xem ra hai người không thân như cô ấy nghĩ nhỉ?"
Câu nói thâm trầm của Cố Nam Thành khiến sự bình tĩnh trên mặt Phạm Tú Vân vỡ vụn. Cô ta cắn cắn môi, tỏ vẻ bình thản.
"Cô ta kể chuyện của em cho anh hả?"
"Một chút." Cố Nam Thành trả điện thoại cho người giúp việc, thong thả đáp.
Phạm Tú Vân lại càng cuống lên: "Chắc chắn mọi chuyện không như cô ta kể đâu. Đường Tố Nhiên là thứ mặt dày không biết xấu hổ. Mẹ cô ta quyến rũ bố em, muốn leo lên cành cao làm phượng hoàng. Sinh ra cô ta cũng như vậy, nịnh nọt để có sổ hộ khẩu ở nhà họ Phạm. Cô ta còn ghê tởm đến nỗi qua lại với bao nhiêu người đàn ông trong khi sắp cưới Lục Nghiêm rồi. Tốt nhất không nên để cô ấy tiếp cận Minh Triết làm hư thằng bé."
"Vậy à?" Cố Nam Thành hỏi lại, không rõ là phản đối hay tán thành.
"Anh không tin em?" Phạm Tú Vân lo lắng nhìn chồng mình. Dù có mất hết hình tượng hiền thục trong mắt Cố Nam Thành, cô ta cũng phải ngăn anh tiếp tục gặp Đường Tố Nhiên.
Đáp lại sự lo lắng của cô ta, anh chỉ gật đầu: "Được! Tôi sẽ chú ý."
Phạm Tú Vân lúc bấy giờ mới yên tâm hơn. Cô ta về phòng mình, lấy điện thoại ra, dựa vào trí nhớ mà bấm số.
"Alo ai vậy ạ?" Đường Tố Nhiên nhanh chóng bắt máy.
"Là em."
"Tú Vân hả? Hôm trước chị gặp bố mà chưa có thời gian nói chuyện với em. Em khỏe không?"
Phạm Tú Vân tức đến nỗi muốn đập vỡ điện thoại đi. Bố? Ai là bố của ai chứ?
Nhưng là con gái của nhà chính trị, việc bình ổn cảm xúc đối với cô ta chẳng phải điều khó khăn gì. Cô ta tươi cười trong điện thoại, rồi hẹn Đường Tố Nhiên: "Nhiều năm rồi không gặp lại, em muốn gặp chị được không?"
Đầu dây bên kia rất vui vẻ đồng ý: "Được!"
Lại nói Đường Tố Nhiên, cô vừa mới về bệnh viện thì đã gặp Phó Thịnh Nam. Anh kéo cô về phòng bệnh tiếp tục trị liệu. Lần trị liệu này kéo dài hơn lần trước, nhưng cũng đau đớn hơn gấp bội. Cơn đau kéo dài dai dẳng, lúc tỉnh dậy, cô tưởng chừng như mình đã chết rồi.
"Cô thấy được gì?" Phó Thịnh Nam đưa cho cô một cốc nước lạnh, hỏi.
Đường Tố Nhiên vẫn chưa lấy lại được ý thức. Cô ngồi bó gối, ôm chặt lấy cơ thể mình. Trời mùa thu mát mẻ, hôm nay còn nắng, nhưng cô cảm thấy mình đang ở trong một cái hầm băng mạnh mẽ.
Ai xé rách từng mảnh quần áo của cô? Là người nào trong đêm tối ấy đã cướp đi... trong sạch của cô chứ?
Đường Tố Nhiên xé tan màn đêm muốn nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông đang phát điên trên người mình. Nhưng cô bất lực. Dáng người anh ta cao lớn, che hết ánh sáng của cô. Quần áo từng chiếc bị cởi xuống. Anh ta ngắm cô dưới ánh trăng, rồi chiếm đoạt.
Cảm giác đau đớn và nhục nhã ấy xâm chiếm toàn bộ đại não.
Vậy mà cô đã quên đi kí ức quan trọng đó sáu năm.
Người đàn ông đó, dù có đến cùng trời cuối đất, cô cũng phải tìm ra hắn, kéo hắn xuống địa ngục.
***
Cuộc hẹn với Phạm Tú Vân tại một quán rượu nhỏ vào lúc chín giờ tối hôm sau. Đường Tố Nhiên bắt xe đến thẳng nơi đó.
"Em đợi lâu chưa?"
Phạm Tú Vân đến trước, thấy Đường Tố Nhiên hỏi thì lắc đầu: "Em vừa mới đến thôi."
Hai người ngồi đối diện với nhau, bỗng nhiên, Đường Tố Nhiên thấy thật sự rất xa cách. Trước đây cô và Tú Vân học chung một trường, cách nhau hai tuổi. Sau này bà Thùy Dung và ông Phạm muốn kết hôn, hai người ít nói chuyện với nhau hơn, nhưng vẫn qua lại.
Giờ thì thôi hẳn.
"Chị có mua ít quà cho Minh Triết. Thằng nhóc có thích không?"
"Thằng bé không thích lắm. Nó bướng bỉnh, chỉ chơi đồ chơi do Thành mua thôi." Phạm Tú Vân đáp, đồng thời cúi mặt xuống, như muốn che đi sự xấu hổ.
Đường Tố Nhiên gượng cười dù trong lòng hơi mất mát. Vậy mà cô nghĩ rằng Tiểu Triết rất thích món quà này chứ. Cô đã chọn nó rất lâu rồi mà.
"Em nên để ý cậu nhóc hơn, để cậu nhóc suốt ngày chạy theo bố mà sợ em cũng không ổn. Lát nữa chị mua một bộ đồ chơi khác, em mang về dỗ nó. Trẻ con mà, đảm bảo đổ ngay."
"Từ bao giờ chị cũng có tư cách dạy em cách làm mẹ vậy hả?" Phạm Tú Vân đột ngột thay đổi thái độ, mặt đen sì.
"..." Đường Tố Nhiên không biết chuyện gì xảy ra. Cô nói sai điều gì rồi sao?
"Em xin lỗi." Phạm Tú Vân cắn căn môi, tỏ vẻ áy náy: "Em hơi mệt một chút. Mẹ chồng em suốt ngày nhắc nhở em để ý Tiểu Triết nên em hơi bực mà trút giận lên chị. Chị cho em xin lỗi nhé."
"Không sao đâu." Đường Tố Nhiên quan sát sắc mặt người đối diện, thấy không có gì khác lạ mới thả lỏng. Ánh mắt thù hận mà cô nhìn thấy đã tan biến như ảo tưởng. Chắc cô nhìn nhầm rồi. Cô với Phạm Tú Vân làm gì có oán hận đến nỗi... muốn giết cô chứ.
Không khí giữa hai người không còn được thoải mái như lúc đầu. Thấy im lặng đã khá lâu, Đường Tố Nhiên mới hỏi: "Chị nhớ ngày xưa em yêu thầm Cố Nam Thành, thật tốt là em có thể gả cho anh ấy rồi."
Trên mặt Phạm Tú Vân ánh lên một rặng mây hồng: "Anh ấy đối với em rất tốt, không muốn rời vợ lúc nào cả. Anh ấy cũng là một người cha tốt, lúc nào cũng quan tâm Tiểu Triết. Cuộc sống của em viên mãn lắm. Giờ em chỉ lo cho chị thôi!"
Đường Tố Nhiên xoa trán: "Lo cho chị? Có gì mà phải lo cho chị đâu "
"Thì chuyện của Lục Nghiêm đó. Nghe nói cậu ta chẳng an phận tí nào, còn ngoại tình với Trương Nhu..."