"Cố thiếu tá, dù gì đi nữa tôi cũng là trung tá mà. Một bác sĩ quân y như tôi mà bị anh sai lên sai xuống, thật là chẳng ra làm sao?"
"Cô ấy sao rồi?" Cố Nam Thành chẳng để ý đến lời đùa cợt, chỉ hỏi ngắn gọn.
"Không chết được đâu." Tô Thiếu Hàn phẩy tay, ngồi phịch xuống giường. "Mà kể ra cô gái xinh thật. Cậu đưa người ta về đến nhà mà nhịn được thì cũng tài."
Anh ta vừa nói xong thì đã thấy Cố Nam Thành đứng trước mặt mình, còn cổ áo của anh ta bị xách lên bằng một tay.
"Nói hẳn noi."
"Được... được rồi." Tô Thiếu Hàn lắp bắp. "Cô ấy chỉ bị hoảng loạn quá với suy nhược tinh thần thôi. Còn cái thuốc kia tôi cũng xử lý rồi."
"Thuốc kia?"
"Thì là... tôi cũng không biết nói sao cho phải. Nó là thuốc tăng ham muốn..." Tô Thiếu Hàn cảm thấy nói những lời này trước mặt Cố Nam Thành chẳng khác nào nhuộm bẩn tâm hồn của anh.
Thuốc? Tay Cố Nam Thành nắm chặt lại.
Trong câu chuyện này, anh vẫn cảm thấy có điều gì đó không đúng lắm. Chẳng trách mà khi nãy, cô lại ôm lấy anh, làm chuyện đó.
Điều hòa vẫn phả ra hơi lạnh, mà không hiểu sao Cố Nam Thành lại thấy cả người mình nóng bức vô cùng.
Anh lại mở tay ra, trong lòng bàn tay là một viên ngọc tím biếc, thứ anh từng sở hữu mười ba năm trước. Ông nội từng nói với anh rằng, đây là vật định ước giữa ông và bà nội, "Sau này, con phải tìm đúng người, giao nó cho cô gái ấy."
"Ế." Tô Thiếu Hàn nhảy dựng lên: "Cái này không phải cậu đánh rơi rồi sao? Tìm thấy ở đâu vậy?"
Thấy kẻ không đáng tin như muốn cướp đồ của mình, Cố Nam Thành vội thu tay về. Anh lạnh nhạt nói: "Tôi không làm mất. Tôi để quên ở phòng cũ, hôm nọ dọn đồ mới thấy."
"Ồ, thì ra là vậy hả. Còn cô gái kia là ai vậy? Cậu với cô ả Tú Vân đó... Hả? Cậu ngoại tình hả?"
"Cút!" Cố Nam Thành lại lần nữa nắm cổ áo Tô Thiếu Hàn, ném ra ngoài rồi mới quay lại về phòng.
"Nước... nước..." Trên giường bỗng phát ra tiếng rên khe khẽ.
"Nước?" Cố Nam Thành nhíu mày, cứng nhắc cả người đi lấy nước. Anh ngồi xuống giường, muốn đỡ cô dậy. Nhưng Đường Tố Nhiên còn nhanh hơn. Cô nắm lấy tay anh, khẽ gọi: "Nghiêm. Lục Nghiêm."
Cố Nam Thành để yên cho cô nắm tay mình. Anh dựa lưng vào ghế, hướng mắt về phía ngoài cửa sổ, nơi những vì sao tỏa sáng lấp lánh.
Miếng ngọc anh cầm trên tay còn sáng hơn cả ngôi sao sáng nhất đêm nay. Nó tỏa ánh tím dìu dịu, đẹp không kể xiết. Anh thản nhiên cất nó vào hộc tủ đầu giường, rồi đắp lại chăn cho cô, lặng lẽ ra khỏi phòng.
Khi Đường Tố Nhiên tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao. Cô trầm mặt xuống khi thấy quần áo của mình đã được thay ra.
Nơi đây là đâu?
"Không phải lo, quần áo của cô là do tôi nhờ giúp việc thay ra đó." Cố Nam Thành vừa bước vào đến cửa, anh bưng một bát cháo tỏa hương nghi ngút, vừa đi vừa nói.
"Cố Nam Thành?" Cô xoa đôi chân mày đau nhức.
Những mảnh kí ức vụn vặt ghép lại. Đường Tố Nhiên nhớ rằng đêm qua mình bị bắt cóc. Hắn ta đánh ngất cô, khiến cô nhớ lại chuyện của sáu năm trước.
Không còn nghi ngờ gì nữa, sáu năm trước cô bị cưỡng bức. Cô thu mình lại, ôm lấy hai vai, cố gạt những hình ảnh ấy ra khỏi trí não mình.
Cô không có lỗi, kẻ kia mới xứng đáng xứng địa ngục.
"Đúng rồi". Đường Tố Nhiên lảng sang chuyện khác để quên đi việc đêm qua. Cô nhìn quanh quẩn, giống như đang tìm ai.
"Cô đang tìm ai? Lục Nghiêm không có đây."
Nghĩa là Lục Nghiêm không phải người cứu cô sao? Rõ ràng đêm qua cô đã nhìn thấy anh.
"Vậy hôm qua anh là cứu tôi à?"
"Đúng thế." Cố Nam Thành thản nhiên đáp, rồi đặt bát cháo vào tay cô. "Tôi cứu cô, cô nợ tôi một mạng. Ăn cháo đi rồi trở về. Chắc bạn cô đang rất lo cho cô đấy."
Trong lòng Đường Tố Nhiên phảng phất sự thất vọng. Thì ra không phải là Lục Nghiêm. Hôm qua trong lúc nước sôi lửa bỏng, cô đã gọi cho anh. Nên khi được cứu, cô mới nghĩ rằng anh đã xuất hiện để cứu mình.
Hóa ra đó chỉ là ảo giác, là ảo tưởng của một mình tôi mà thôi.
"Cảm ơn anh." Đường Tố Nhiên ăn một ngụm cháo nhỏ, lí nhí nói lời cảm ơn. Đã mấy lần rồi, bất cứ lúc nào cô gặp khó khăn hoặc thảm hại nhất, Cố Nam Thành đều là người xuất hiện đầu tiên. "Sao anh lại cứu được tôi vậy?"
"Thì tiện đường thôi."
Cố Nam Thành tích chữ như vàng cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, Đường Tố Nhiên thấy không còn moi được bất cứ tin tức gì của anh nữa, nên cũng không hỏi làm gì cho chuốc bực vào thân.
Cô hơi đói, cầm bán cháo ăn bằng sạch. Đến khi sắp xong, Cố Nam Thành mới lên tiếng: "Cô ăn xong chưa?"
"Hả... Tôi xong rồi."
Anh đứng dậy, rồi từ tốn nói: "Ăn xong rồi vậy cô xuống nhà. Chồng cô đang đợi cô đấy."
Chồng cô? Đường Tố Nhiên thấy mình vẫn chưa tỉnh táo lắm. Cô nhổm người dậy muốn xuống giường mà chẳng kịp.
Rầm. Cánh cửa bị đập tạo thành những tiếng rầm rầm. Lục Nghiêm đứng bên ngoài, quát lớn:
"Cố Nam Thành, đừng tưởng anh là anh trai tôi mà ngon. Anh mau ra đây."
Quả nhiên là Lục Nghiêm đã đến.