- Tố Nhiên? Cậu tỉnh rồi hả? Làm mình sợ hết cả hồn.
Đường Tố Nhiên cực kỳ không thích màu trắng của gạch lát trong bệnh viện. Nó làm cho trạng thái của cô trở nên trống rỗng, không có chút tinh thần nào.
- Ngọc Mai? - Cô xoa xoa đầu sau khi đã nhìn rõ người trước mặt là ai.
- Ừ. Lần sau cậu đừng làm trò ngốc nghếch như vậy nữa biết chưa? Cậu là mình sợ chết đi được. Bác sĩ Phó nói rằng cậu vẫn luôn gọi tên tớ, có chuyện gì sao? - Câu nói của Trần Ngọc Mai mang theo chút quan tâm và dòi hỏi, nhưng không biết đâu mới là mục đích chính.
- Mình gọi tên cậu? - Hiển nhiên Đường Tố Nhiên không nhớ chuyện này. Cô chỉ nhớ mình nằm mơ. Trong mơ cô và Trần Ngọc Mai lỡ hẹn với nhau, sau đó gặp một người ở núi Bác Sơn... Phần kí ức sau đó trống rỗng, cô không nhớ nổi nữa.
- Đúng rồi. Có chuyện gì sao?
- Đợi... đợi đã. - Đường Tố Nhiên lật chăn ngồi dậy. Cô còn hơi choáng, mới tỉnh đã thấy lảo đảo. - Tiểu Triết... là cháu trai của Lục Nghiêm ấy. Cậu có thấy thằng bé không?
Trần Ngọc Mai đỡ cô nằm xuống:
- Cậu bình tĩnh một chút, thằng bé đang ở phòng cấp cứu.
Đường Tố Nhiên không tin nổi vào tai mình:
- Phòng cấp cứu? Tại sao thằng bé lại ở phòng cấp cứu? Bọn bắt cóc làm gì thằng bé sao?
Đường Tố Nhiên cảm thấy đau xé lòng, như đứt từng khúc ruột. Là cô không bảo vệ được cho thằng bé.
Đối diện với sự gấp gáp của Đường Tố Nhiên, Trần Ngọc Mai khó mở lời:
- Không phải... mà là...
***
- Tú Vân. Nói cho bố biết. Chuyện này con có can thiệp vào hay không? - Ông Phạm đứng trước con gái của mình, khuôn mặt đượm một nỗi buồn.
Phạm Tú Vân đi đứng trước cửa sổ, vẫn ung dung:
- Phải thì sao mà không phải thì sao? Bố thương nó vậy hả?
- Trước đây nó là con của con... - Ông Phạm cố giữ cho tiếng nói thật nhỏ. - Nhưng sau đó con nó nó là là con Tố Nhiên. Tố Nhiên cũng là chị con cơ mà. Con đánh cắp cuộc đời của con bé, giờ lại muốn giết chết một đứa trẻ vô tội. Sao con lại hận con bé như vậy?
- Chị của con? Con của con? Trên đời này con chỉ có một người mẹ. Cô ta và con đàn bà khố nạn kia muốn vào nhà của mẹ con, là muốn sỉ nhục tôn nghiêm của bà ấy. Con làm sao tha cho cô ta được?
Một cái tát giáng trên mặt Phạm Tú Vân, khiến cô ta không thể tin nổi mà mở trừng trừng hai mắt.
- Con tốt nhất là cầu cho Tiểu Triết không có chuyện gì. Nhà họ Cố không phải là thế lực mà cha của con có thể gánh nổi đâu.
Phạm Tú Vân cười cười:
- Nhưng mấy tên tép riu kìa thì khác đúng không bố? Bọn chúng không thấy mặt con, nhưng nghe thấy giọng con, bố có thể giúp con được chứ?
Ông Phạm nhìn con gái với khuôn mặt lạnh tanh:
- Không có lần sau.
- Từ đã, con có điện thoại. - Phạm Tú Vân chợt cắt ngang cuộc điện thoại. - Cố Nam Thành sao? Anh ta còn nhớ đến con là ai?
Trên màn hình điện thoại của cô ta lúc này là số của Cố Nam Thành. Cô ta ấn nghe, trong lòng tự giễu. Điện thoại của cô ta lưu số của anh với tên "Chồng", nhưng ngược lại, thì người vợ này là gì trong tim anh đây.
Đường Tố Nhiên, tôi nhất định không để cô sống sót.
Phạm Tú Vân vừa nghĩ vừa nói:
- Nam Thành. Có chuyện gì vậy ạ? Từ sáng giờ em mới xuống giường được, anh tìm được Tiểu Triết chưa ạ?
Bên kia là tiếng của bà Thanh Hân:
- Nam Thành đang bị bệnh rồi, chưa tỉnh. Cô đến bệnh viện gấp đi, thằng bé... bị thiếu máu. Cô cũng biết rồi đấy, thằng bé có nhóm máu hiếm, mà chúng tôi không ai có cả. Giờ chỉ có cô mà thôi.
- Cái... cái gì ạ? - Phạm Tú Vân lắp bắp. - Sao thằng bé lại cần truyền máu?
- Nó bị bọn bắt cóc đánh, phải phẫu thuật gấp. Tôi không có thời gian, không chờ được đâu. Coi như bà già này cầu xin cô, muốn gì cũng được, cứu lấy thằng bé.
Bà Thanh Hân năm ấy cũng là trong những người phát ngôn đanh thép của Bộ Ngoại giao, nhưng đứng trước chuyện sống chết thế này cũng chỉ có thể bất lực.
Thấy bên kia không nói gì, bà lại lớn tiếng.
- Tú Vân, cô có nghe thấy không vậy?
Phạm Tú Vân trả lời:
- Dạ dạ! Con sẽ đến bệnh viện ngay. Con cúp máy trước nhé.
- Giờ con tính sao?
Ông Phạm hiển nhiên đã nghe hết cuộc hội thoại. Hơn nữa ông biết rằng con gái mình không hề có nhóm máu hiếm.
Giờ thì không còn lí do gì để có thể lừa dối chính mình rằng Tiểu Triết là cháu ngoại của ông nữa.
Phạm Tú Vân ngồi phịch xuống giường, bóp bóp chân mày:
- Làm thế nào? Con có nhóm máu hiếm sao? Người có là Đường Tố Nhiên kia kìa? Tại sao cô ta không cho thằng bé, mà lại gọi đến con? Còn người mẹ chồng khốn nạn kia nữa, trước kia bà ta đâu có coi con là con dâu, giờ còn muốn người bà ta ghét như chó cứu cháu mình?
Sự uất ức của Phạm Tú Vân đối với gia đình nhà họ Cố đã không phải ngày một ngày hai. Trước đây cô ta cứ nghĩ rằng gả cho Cố Nam Thành là đủ, là sẽ được mọi người yêu thương. Nào ngờ đâu ông nội và bà nội của Cố Nam Thành đều thích cô ta, nhưng bà Thanh Hân thì không.
- Con không để đến bệnh viện xét nghiệp được. - Ông Phạm thở dài. - Phải tìm cách.
- Cách gì được? - Phạm Tú Vân cười khẩy. - Nếu con không đi, bà ta sẽ trù con chết đi cả đời.
Chợt cô ta quay đầu nhìn xuống dưới lầu.
Căn nhà của nhà họ Cố bế thế sang trọng, cao lớn sừng sững, giống như gốc rễ bao đời của nhà họ, vững chãi, kiên định bảo vệ đất nước.
Cô ta bật cười thật lớn:
- Vậy thì con phải đến bệnh viện, nhưng con sẽ không cho thằng bé máu.