- Lục Nghiêm? - Đường Tố Nhiên lê bước mãi mới đến trước cửa phòng bệnh của Cố Minh Triết. Chân cô bị thương khi bị cuốn đi, bác sĩ nói khoảng hai tuần mới có thể vận động nặng được.
Khi cô đến thì thấy Lục Nghiêm và bà Thanh Hân, còn Cố Nam Thành thì không thấy mặt.
- Anh Nam Thành đâu? Tiểu Triết thế nào rồi?
Lục Nghiêm còn chưa lên tiếng, bà Thanh Hân đã quay sang, đánh giá Đường Tố Nhiên một lượt:
- Con là cô gái đã cứu cháu của dì hai lần đúng không?
Cô vội xua tay:
- Dạ không. Cháu với Tiểu Triết rất hợp nhau, vừa gặp như đã quen thân, việc này... Việc này là việc cháu nên làm.
Bà Thanh Hân nghe vậy gật gù:
- Cháu quả là cô gái tốt. Năm xưa cháu mang tội gây tai nạn bỏ trốn, giờ nhìn cháu như vậy thì dì không tin chuyện đó chút nào.
Lục Nghiêm hắng giọng, bà Thanh Hân thấy mình đã đưa câu chuyện đi quá xa bèn chuyển hướng:
- Con trai bác chưa tỉnh, thằng bé bị tái phát vết thương cũ ở sống lưng. Còn Tiểu Triết thì phải khâu vết thương, mà nó chảy nhiều máu quá, đang chờ mẹ nó tới.
- Thiếu máu sao ạ? - Đường Tố Nhiên ngạc nhiên hỏi về tình trạng của Cố Minh Triết. Còn Cố Nam Thành, có Lục Nghiêm và bà ở đây, cô cũng không dám hỏi nhiều.
- Đúng vậy. Thằng bé có nhóm máu hiếm, mà nhà chúng tôi đều không có...
Đường Tố Nhiên nhíu nhíu mày, sắp xếp lại mớ suy nghĩ hỗn loạn trong đầu.
Tại sao cô chưa từng nghe Phạm Tú Vân hoặc người nhà Phạm có nhóm máu hiếm? Trái lại thì...
- Chờ dì một chút, có điện thoại. - Bà Thanh Hân lên tiếng.
Đường Tố Nhiên ngoan ngoãn dạ một tiếng, cũng quên mất mình vừa muốn nói gì. Cô quay sang hỏi Lục Nghiêm:
- Anh trai anh sao vậy?
Sau khi rơi xuống biển, cô hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra. Cả Tiểu Triết và Cố Nam Thành đều bị thương nặng càng là điều cô không ngờ tới.
Anh là cựu quân nhân, cũng là người thừa kế tinh anh mà ông nội rất coi trọng.
- Em không biết sao? - Lục Nghiêm nhìn Đường Tố Nhiên với ánh mắt rất phức tạp.
Cô hỏi lại:
- Tôi cần phải biết gì?
- Anh ấy nhảy xuống biển cứu em, ai gọi cũng không nghe. Đến lúc anh ấy tìm thấy em thì kiệt sức, bị chìm xuống biển rồi tổn thương xương sống.
- Là... là anh ấy cứu tôi? - Đường Tố Nhiên ngạc nhiên vì thông tin mới nhận được. - Vậy ra...
Vậy ra lúc cô nằm mơ thấy mình chết đuối trên núi Bạc Sơn, có người đã xuất hiện cứu cô lên, đó không hẳn là mơ, mà Cố Nam Thành thật sự đã có mặt sao.
Đường Tố Nhiên đặt tay lên môi mình, dường như muốn xác nhận một cái gì đó. Tại sao anh lại phải làm như vậy, mạo hiểm tính mạng giữa con nước lớn để cứu cô.
Trong lúc Đường Tố Nhiên còn nghĩ mông lung, Lục Nghiêm chợt hỏi:
- Tại sao em không nói cho anh?
Cô chau mày lại, nghĩ mãi vẫn không biết anh định nói gì.
- Tôi cần nói gì với anh?
- Chuyện của Tiểu Triết...
- À chuyện đó thì thôi đi. Anh không hỏi, tôi cũng không cần nói. Nghĩ lại cũng duyên thật, tôi không ngờ được thằng bé lại là cháu họ anh. Dù gì tôi cũng rất thích thằng bé.
Lục Nghiêm đặt tay lên vai Đường Tố Nhiên, bóp chặt đến nỗi nổi lên gân xanh đầy tay:
- Nếu như em nói với anh, anh sẽ không nói với em... nhưng lời như vậy.
Đường Tố Nhiên gạt tay người đàn ông ra:
- Không đâu, tôi hiểu rõ anh. Anh chỉ tin những gì mình muốn tin. Nếu hôm đó người đi cùng tôi không phải Tiểu Triết, dù tôi có quỳ xuống để cầu xin anh tin mình, anh cũng không.
Điều hòa ở cầu thang mang theo gió hun hút, không gian lặng phắt không một tiếng động.
- Lục Nghiêm! - Đường Tố Nhiên lên tiếng, cắt ngang sự yên tĩnh. - Điều duy nhất khiến tôi nhẫn nhịn những lời nói của anh và mẹ anh là tôi đã quên mất việc sáu năm trước rồi. Năm đó sau khi tôi vào tù, mẹ anh cũng khiến mẹ tôi phải nhập viện năm bảy lần, làm khó cả nơi bà đang làm việc. Nếu như có ngày tôi biết rằng mình chính là người hại chết Trường An, tôi ắt sẽ đền tội cho con bé. Còn nếu không...
Đường Tố Nhiên dừng lại. Câu nói dở dang của cô làm lòng Lục Nghiêm dâng lên một nỗi bất an. Anh dằn lòng đôi hồi mới nói được tiếp:
- Nếu không thì sao?
Đường Tố Nhiên ngước mắt nhìn lên. Dáng người của Lục Nghiêm rất cao, che cả ánh sáng buổi sớm mai. Sáu năm trước, anh là người che mưa chắn gió cho cô.
- Sau này em muốn làm một nhà khoa học đại tài, em muốn chủ trì các hội nghị lớn nhỏ trên thế giới, đưa công nghệ đất nước đi xa thật xa.
- Ngốc này! Em có tiền hả? Làm nhà khoa học phải tốn rất nhiều tiền.
- Rất nhiều là bao nhiêu?
- Mười căn nhà, không, phải một trăm căn nhà mới đúng.
- Vậy thì có gì mà ghê gớm đâu. Anh là ông chủ công ty công nghệ mà. Chỉ cần anh đầu tư, em nhất định sẽ đưa công ty của anh trở thành công ty hàng đầu thế giới.
Đường Tố Nhiên nhắm mắt lại, ngăn giọt lệ ấm ấm đang muốn tràn ra khỏi khóe mắt. Cô nhớ về rất rất nhiều năm trước, nhớ về ước mơ tuổi trẻ. Cô muốn xây dựng xây dựng một hệ thống GPS riêng cho nước mình, muốn đưa mạng và máy tính đến những vùng biên giới xa xôi...
Nhiều năm về sau, cô đã mệt mỏi rệu rã, không còn lo được cho chính bản thân mình nữa chứ đừng nói làm những điều cao đẹp như ước mơ thời tuổi trẻ.
Cô của sáu năm trước đã không còn nữa rồi.
- Lục Nghiêm! - Đường Tố Nhiên thở dài một tiếng. - Nếu không phải là tôi, xin hãy tha cho tôi đi.
Tôi muốn tự do.
Tình đã nhạt, nếu chỉ có thể nhớ đến nhau nhờ vào thù hận, thì tốt nhất buông tha cho nhau.
***
Để có thông báo, mọi người ấn nút hình ❤ ở góc trái màn hình bên dưới. APP sẽ thông báo mỗi khi em ra chương nha. Thông thường là tầm 8-9h tối sẽ đăng hết các chương trong ngày.