Đường Tố Nhiên nghe tiếng lách tách giữa khung cảnh trắng xóa. Có lẽ ngoài kia mưa vẫn trắng trời trắng đất. Còn phòng bệnh viện im lìm vẫn trắng một màu trống rỗng.
"Lâu rồi không gặp anh nhỉ?" Cô nói với người đàn ông với giọng thăm dò.
Thật không ngờ được là anh lại đáp lại cỗ, dẫu cho đó chỉ là tiếng "ừ" khô khốc.
Đường Tố Nhiên nghĩ mãi vẫn không hiểu tại sao vị thái tử của nhà họ Cố này lại ở đây.
Việc này cũng phải nói từ mười năm trước. Khi ấy, cô và Lục Nghiêm yêu nhau, đã từng gặp Cố Nam Thành vài lần. Anh ta là anh trai họ của Lục Nghiêm.
Cố Nam Thành cũng là cháu trai duy nhất của nguyên thượng tướng Cố Nhất Sơn. Nhà họ Cố nhiều năm ở trong quân đội, thâm căn cố đế ở Hàng Châu này. Anh cũng từng vào quân đội, nhưng không hiểu vì sao sau này lại xuất ngũ.
Lục Nghiêm từng kể cho cô, Cố Nam Thành đã cứu một cô bé nên mới bị thương ở sống lưng và ở chân. Mặc dù bác sĩ đã hết lòng cứu trị, nhưng giờ chân anh vẫn có tật, không thể hoạt động bình thường.
Cố Nam Thành là một người ít nói, nhưng quả là một quân nhân tốt.
Nhưng điều quan trọng rằng hai người mang tiếng là anh họ em dâu, nhưng chẳng mấy khi nói chuyện với nhau. Trước kia đã thế, huống hồ sau này cô lại bị buộc tội hại chết Trường An, cũng là em họ anh.
"Cô có gì muốn hỏi cứ hỏi. Tôi không thích những người vòng vo." Cuối cùng thì Cố Nam Thành cũng lên tiếng, nhưng lại đẩy thế khó cho cô.
Đường Tố Nhiên giật mình đến nỗi đập lưng vào thành giường, đau đến nhe răng. Cô thấy người đàn ông trước mắt cứng đờ người, sau đó máy móc tiến đến đỡ mình dậy.
"Không sao chứ?"
"Không sao! Không sao!" Đường Tố Nhiên vừa mếu vừa lắc đầu. "Anh không cần ở đây đâu, tôi có thể tự lo viện phí được. Mẹ... cô hôm nay đau thương quá độ, anh giúp tôi xem tình hình sức khỏe của cô ấy được không?"
Cố Nam Thành vẫn không phản ứng gì, chỉ chậm rãi đỡ Đường Tố Nhiên ngồi theo đúng vị trí bác sĩ đã nhắc nhở. Do phải chỉnh lại tư thế cho cô, nên khuôn mặt anh gần như sát với trán của Đường Tố Nhiên. Hơi thở anh ấm lại mang theo mùi hoa quế cứ phảng phất, khiến cho cô ngẩn người.
"Chuyện ban nãy." Cố Nam Thành đột ngột buông tay, khiến Đường Tố Nhiên lại giật mình. "Tôi biết rằng cô tôi không đúng. Nhưng cô cũng hiểu rằng bà vừa trải qua nỗi khổ mất con. Mong cô lượng thứ cho."
Đường Tố Nhiên chậm rãi không mở lời.
"Chúng tôi sẽ lo đủ thuốc thang. Nếu cô muốn sẽ có tiền đền bù."
Lúc này cô mới bật cười: "Cố tổng giám đốc, anh đối xử với tôi cũng đủ nhân nghĩa đấy nhỉ. Tôi là hung thủ hại chết em gái họ anh, lẽ nào anh thấy tôi đáng được đối xử tử tế như vậy sao? Tôi đáng sống tốt sao?"
Bao nhiêu năm rồi, cô vẫn tự hỏi mình đáng sống tiếp sao? Cô phản bội chồng sắp cưới của mình, cô gây tại nạn bỏ trốn, cô có thai ngoài ý muốn mà không biết cha đứa bé là ai. Những gì mà dì Hảo nói hôm qua không sai chút nào. Đường Tố Nhiên hiểu.
"Nhưng cô cam tâm sao?"
Đúng rồi, cô cam tâm sao?
Đường Tố Nhiên nhìn về phía Cố Nam Thành, người vừa hỏi câu ấy. Anh vẫn kiên định nhìn cô.
Cô không cam tâm.
Năm ấy cô đã kháng án ba lần, khi tất cả chứng cứ đổ hết lên người mình. Từ cuộc gọi cô chủ động liên lạc với Trường An gọi con bé ra ngoài đi chơi. Cho đến camera ghi lại hình ảnh cô tông xe vào con bé rồi xuống xe xóa dấu vết. Báo cáo. Khám nghiệm. Tất cả thế giới đều nói rằng Đường Tố Nhiên đã giết người. Chỉ có cô biết rằng điều đó không đúng.
Đường Tố Nhiên đã mất trí nhớ hoàn toàn với sự kiện xảy ra hôm đó. Nhưng cô nhớ rằng, hôm ấy mình đang đi thực địa nghiên cứu. Không có bất cứ lý do gì mà cô lại trở về Hàng Châu giữa đêm hôm khuya khoắt để đâm chết Trường An cả. Cô càng không biết chuyện gì đã xảy ra với mình, khiến cho cô mang thai một đứa trẻ mà không biết cha của nó là ai.
Làm sao có thể cam tâm?
Đường Tố Nhiên tựa lưng vào giường, nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô hỏi anh: "Anh từng trải qua cảm giác mọi người không tin tưởng mình, ngay cả chính mình cũng không tin không? Tôi luôn miệng bảo Lục Nghiêm và cô tin mình, nhưng ngay cả tôi còn chẳng rõ chuyện gì xảy ra, làm sao họ có thể tin đây?"
Hiếm có lần Cố Nam Thành lại nói nhiều như vậy, từng chữ một rất rành rọt:
"Dù tin hay không tin, cô cũng đã chịu trách nhiệm theo quy định của pháp luật rồi. Cô nợ Trường An, nợ Lục Nghiêm. Nhưng không có nghĩa là cô không đáng sống tiếp. Sinh mệnh rất đáng giá. Chúng tôi chiến đấu bảo vệ tổ quốc, trong đó có những người như cô, không phải là để cô cho rằng mình không đáng sống."
Cho đến bây giờ, Đường Tố Nhiên mới ý thức được Cố Nam Thành là quân nhân, một người quân nhân đích thực.
Sau sáu năm, cuối cùng cũng có một người nói rằng cô có quyền sống, đáng sống.
Cố Nam Thành đã về rồi, Đường Tố Nhiên vẫn nhớ rất rõ từng lời của anh.
Mười một giờ trưa.
Mưa vẫn chưa ngớt. Nhưng Đường Tố Nhiên không ở lại bệnh viện được nữa. Chiều nay có có một cuộc phỏng vấn ở công ty Hoa Thành.
Kể từ khi được mãn hạn tù, Đường Tố Nhiên đã rải hồ sơ trên dưới mười công ty, nhưng lý lịch từng vào tù ra tội của cô vẫn là một vết đen không cách nào gạt bỏ cả.
Người ta không nhận cô.
Đường Tố Nhiên cũng chẳng trách gì, chỉ cảm khái trong lòng mà thôi.
Sau khi chuẩn bị sẵn sàng, cô lấy tờ tiền mà Cố Nam Thành vừa đưa cho để bắt xe. Số tiền này đến cũng đúng lúc, đằng nào cô cũng không có tiền.
"Cô Nhã Dương ơi. Sao dạo này cô không đến chơi với con thế?"
Đường Tố Nhiên vừa lên xe buýt thì thấy một đứa trẻ túm lấy chân mình. Cô nhìn quanh quẩn khắp nơi, rốt cuộc cũng biết đứa bé xa lạ này đang gọi tên mình.
Nhưng đứa trẻ này... Tại sao đôi mắt lại giống cô như vậy?