- Ai vậy chú Ngọc? - Phó Thịnh Nam chờ Cố Nam Thành đi rồi mới hỏi.
- Con trai một người bạn trên chiến trường thôi. - Trưởng khoa Nguyễn Hữu Ngọc đáp lời, tiện thể cất đồ Cố Nam Thành để lại vào trong hộc tủ của mình. - Chú ra ngoài một lát, tài liệu ở bên kia, cứ xem đi nhé.
Cùng lúc đó, Đường Tố Nhiên không biết chuyện gì đang xảy ra cả. Cô bị bà Thanh Hân túm túm kéo kéo vào trong xe, nhét ở ghế phụ lái, mà Cố Nam Thành sau khi ra khỏi bệnh viện thì ngồi cạnh cô.
- Tú Vân đâu? Sao cô ấy không về cũng anh? - Anh vừa lên xe, cô đã hỏi.
Cố Nam Thành là chồng, nhưng lại để mặc vợ mình ở viện mà đưa một người lạ về, điều này chắc chắn không thỏa đáng.
- Tôi đã cử người đón cô ấy về rồi, xe không đủ chỗ. - Cố Nam Thành thản nhiên đáp lại. - Sao vậy, cô có vẻ quan tâm Tú Vân nhỉ. Nếu không biết nhà họ Phạm chỉ có một người con gái, tôi lại tưởng hai người là chị em gái đấy.
Đường Tố Nhiên không muốn tiếp tục câu chuyện này, nghiến răng nghiến lợi:
- Vậy thì giờ anh trả tôi đồ được chưa?
Cố Nam Thành cười ngâm ngâm, rồi quay sang ghé sát mặt vào người cô.
- Anh muốn làm cái gì? - Cô trợn tròn mắt, đè tiếng nói của mình xuống để hai người còn lại trong xe không nghe thấy.
"Cách". Tiếng khóa thắt dây an toàn vang lên trong xe, khiến cô chột dạ quay mặt đi.
Cố Nam Thành thấy vậy càng làm tới:
- Vậy cô nghĩ tôi muốn làm gì?
- Lưu manh! - cô lầm bầm trong miệng - Anh còn không lái xe đi.
Mãi đến khi Cố Nam Thành nghiêm túc lái xe, Đường Tố Nhiên vẫn thấy không yên trong lòng. Cô không biết anh bị bệnh gì, cũng không hiểu tại sao mình lại dính vào anh như vậy.
Rõ ràng không muốn liên quan đến người nhà họ Cố nữa.
- Thật phiền phức. - Cô vô thức kêu lên một tiếng.
Cố Nam Thành có lẽ đã nghe được, vội quay sang hỏi:
- Phiền phức cái gì?
Cô chau mày đáp lại:
- Sao tai anh thính như cún vậy?
- Ai lại so sánh như vậy bao giờ. - Anh cười nở rộ, một nụ cười mà cô chưa từng thấy bao giờ. - Đây là đồ của cô.
Cố Nam Thành vươn tay ra, trên đó có miếng ngọc bội của Lục Nghiêm và một sợi dây chuyền vàng. Năm đó, cô đã cố ý mua nó để lồng vào miếng ngọc bội, đeo trên cổ.
- Cái này...
- Hôm đó cô rơi xuống biển, tôi nhờ vào sợi dây này mới tìm thấy được cô.
Cố Nam Thành vừa nói vừa đánh lái vào một con đường nhỏ. Hoa tử đằng màu tím ngát che thành vòm, giống như cổng trời. Đường Tố Nhiên bỗng chốc ngây ra trước cảnh đẹp này.
Anh cũng nhìn cô qua gương chiếu hậu. Hôm đó anh tưởng rằng đã mất đi cô rồi. Nào ngờ... Cố Nam Thành lắc lắc đầu cười khổ. Có lẽ năm đó anh cũng không nghĩ rằng một miếng ngọc bội có thể khiến anh tìm được cô đến hai lần.
- Hèm hèm...
Hai người còn đang ngơ ngẩn, bà Thanh Hân ở trong xe bỗng nhiên có động tĩnh.
- Sắp đến nhà rồi đó hai đứa.
Nhà Cố Nam Thành ở trung tâm thành phố, nhưng trong một khu phố rất yên ả. Đường Tố Nhiên từng tới đây một lần để đưa Cố Minh Triết về, nhưng không biết rằng đây là nhà anh.
Bà Thanh Hân ném Tiểu Triết cho Cố Minh Triết ôm, rồi thân thiết kéo tay Đường Tố Nhiên xuống xe. Bà cảm thán:
- Hôm trước muốn cháu vào chơi, mà cháu lại đi nhanh quá. Đúng là có duyên thì kiểu gì cũng gặp lại.
Đường Tố Nhiên gật đầu, cô cũng nghĩ như vậy.
Bốn người vào trong nhà, không khí yên ắng trong nhà khiến cho cô bất giác sợ hãi.
Đây là làm sao vậy?
Hiển nhiên bà Thanh Hân và Cố Nam Thành cũng thấy không khí ở trong nhà không đúng. Bà nhìn cô Loan giúp việc trong nhà, nhỏ giọng:
- Là mẹ tôi đấy sao?
Loan he hé mắt, không dám thưa, chỉ gật đầu.
- Hay lắm phu nhân nhà họ Cố, tôi không có ở nhà cho nên cô tự cho mình là bà chủ ở cái nhà này rồi đúng không?
Đường Tố Nhiên nhìn lên trên tầng, va phải khuôn mặt lạnh băng của Phạm Tú Vân. Cô ta đang đứng cạnh một bà lão tầm tuổi sáu mươi, cả người bà toát ra khí chất sang trọng và quý phái. Bà lão đi từng bước rất vững vàng xuống tầng dưới, thi thoảng ánh mắt lại dừng trên người cô một chút.
- Cô đây là Đường Tố Nhiên?
Đường Tố Nhiên trong nháy mắt cảm thấy mình như bị hóa đá. Cô cúi đầu xuống, nhỏ nhẹ chào một tiếng:
- Cháu chào bà.
Người này là bà nội của Cố Nam Thành, cũng là bà ngoại của Lục Nghiêm, Trương Ngọc Quỳnh. Năm ấy hai người đính hôn, bà còn tặng cô một chiếc vòng tay.
Trong trí nhớ của cô, bà là một người phụ nữ rắn rỏi mà cương nghị, không cho phép con cháu trái ý mình.
Bà Ngọc Quỳnh cười mỉa:
- Tôi không có cái phúc đó. Cô Tố Nhiên đừng gọi bừa bãi. Chỉ có điều tôi hơi thắc mắc, không biết cô Tố Nhiên tại sao lại có mặt ở nhà cháu nội tôi. Tiểu Nghiêm đang ở đâu rồi.
Trong giọng nói của bà có sự xem thường không hề che giấu. Từng cử chỉ ánh mắt của bà đều như muốn ám chỉ cô là người phụ nữ lăng loàn, không biết xấu hổ mà quyến rũ cháu nội của bà.
Đường Tố Nhiên đọc được ánh mắt này, vì năm đó đi cùng Lục Nghiêm, bà cũng nhìn cô với ánh mắt như vậy.
Bà Ngọc Quỳnh thấy cô im lặng, quay sang nhìn Cố Nam Thành:
- Cháu nội. Vợ cháu bị tai nạn, cháu đưa một ả đàn bà có tiền án tiền sự, lại là em dâu của mình về nhà để làm gì vậy?