Sự hợp tác giữa Hoa Thành và trường đại học X là sự liên kết về mặt khoa học.
Hoa Thành là một trong những công ty khoa học công nghệ mới nổi, để vươn lên, rất cần nguồn nhân lực, nhất là những sinh viên công nghệ đang theo học ở trường này.
Đây là một cuộc trao đổi sòng phẳng. Hoa Thành cung cấp chi phí duy trì việc nghiên cứu của trường, trao học bổng đào tạo sinh viên. Trường đại học đảm bảo nguồn nhân lực chất lượng cao, đồng thời phải nhận một bộ phận sinh viên do Hoa Thành cử đến để du học.
Đây cũng là cách làm của Hoa Thành đối với các trường đại học Khoa học và Kỹ thuật trong nước. Người khác vẫn thường mắng Lục Nghiêm điên khùng, nhưng thân là người nghiên cứu khoa học, Đường Tố Nhiên hiểu được nguồn lực con người cần phải được bồi dưỡng ngay từ đầu. Không có gì quan trọng hơn nhân tài, nhưng phải là nhân tài hết lòng cống hiến. Người làm khoa học mà không có tinh thần cầu tiến và cống hiến thì không thể làm gì nổi.
Nhưng lần này hợp tác này cũng có điều khác biệt, bởi trường X có lịch sử mấy trăm năm phát triển, hơn nữa còn là một ngôi trường phát triển ở châu Âu. Đường Tố Nhiên hiểu được lý do mà lãnh đạo trường còn do dự không quyết, thậm chí còn phải cử người khảo sát vài lần.
- Thế này đi. – Vũ Ngọc Thanh cắt ngang không khí tĩnh lặng của hội nghị. – Chúng tôi đã xem xét rất kĩ phương án phát triển của Hoa Thành, quyền lợi của hai bên. Mặc dù Hoa Thành là công ty mới, nhưng chúng tôi rất tin tưởng sự bảo chứng của anh Nam Thành. Để hai bên hiểu nhau hơn, thầy tôi có gửi một thiếp mời, muốn mời mọi người sang Áo để thăm trường và bàn chuyện trực tiếp.
Trương Nhu đón thư mời thay Lục Nghiêm. Đường Tố Nhiên mở thư ra xem, đọc kỹ, cũng nắm được đại khái.
Hiệu trưởng của trường muốn chắc chắn Hoa Thành là nơi đáng tin cậy để gửi gắm sinh viên của mình. Tính của thầy ấy, đã bảy tám năm rồi mà vẫn chẳng đổi khác gì cả.
Cô đưa tay khẽ sờ mấy đường nét trên lá thư, bỗng hỏi một câu;
- Thầy vẫn khỏe chứ?
Ngọc Vũ Thanh “a” một tiếng:
- Chị quen thầy John à? Đừng nói là chị từng là học sinh của trường nhé. Cũng không đúng, chị cũng chỉ hơn một hai tuổi, làm sao tốt nghiệp từ sáu bảy năm trước được?
Đường Tố Nhiên vào tù sáu năm, hẳn Ngọc Vũ Thanh cũng biết. Cô ta vừa mới ra trường ba năm, giờ đang học thạc sĩ, nên mới thắc mắc.
- Không phải. – Đường Tố Nhiên cất thư vào trong túi, hiển nhiên là muốn giấu làm của riêng. – Trước khi làm hiệu trưởng của trường cô, thầy ấy từng thỉnh giảng bên trường tôi. Thầy xin học bổng cho tôi, cũng là giáo sư hướng dẫn luận văn cho tôi.
Cố Nam Thành đưa ly trà lên miệng, nhấp một ngụm:
- Thầy John ít khi nhận học trò, mấy năm nay thầy chỉ hướng dẫn luận văn cho mười người. Kể cả Ngọc Thanh là thủ khoa năm vừa rồi, thầy cũng chỉ nhận vai trò phản biện ̣(*) mà thôi. Tố Nhiên mười sáu tuổi đỗ đại học, hai mươi học xong thạc sĩ, được thầy để ý cũng không phải chuyện lạ.
(*) Ở trường đại học, khi tốt nghiệp, sinh viên phải bảo vệ khóa luận tốt nghiệp. Có một giảng viên phụ trách hướng dẫn sinh viên thực hiện khóa luận. Giảng viên phản biện là người lắng nghe sinh viên báo cáo trong buổi bảo vệ để đưa ra đóng góp, nhận xét.
Ngọc Vũ Thanh gượng cười, nhưng Đường Tố Nhiên có thể nhìn thấy khóe miệng cô ấy cứng ngắc:
- Thì ra là vậy. Thật không ngờ chị Tố Nhiên lại xuất sắc như vậy.
- Chuyện đã qua lâu ròi. Giờ tôi muốn quay lại ngành, có lẽ phải học thêm bốn, năm nữa. - Đường Tố Nhiên điềm nhiên đáp lại, nhưng giọng hơi hoài niệm.
Cô đã lãng phí sáu năm trời trong nhà tù, đến khi lấy được tự do thì nền khoa học thế giới đã phát triển vượt bậc so với 6 năm trước rồi. Cô như người đuối nước, không có cách nào theo kịp.
- Cảm ơn cô Ngọc. Thư mời này chúng tôi tiếp nhận rồi, cũng sẽ sắp xếp thời gian hợp lý nhất để đến thăm thầy, Giờ cô có muốn đi thăm thú thành phố không, chúng tôi...
Ngọc Vũ Thanh quay sang Cố Nam Thành, bám chặt lấy anh:
- Vậy thì không cần đâu. Em còn lạ gì với Hàng Châu nữa, chỉ không biết mấy năm nay nó thay đổi thế nào thôi. Anh Nam Thành đi với em được không?
Đường Tố Nhiên lại nhìn Cố Nam Thành, vừa hay ánh mắt của anh cũng dừng trên người cô. Hai người “đối mắt” một lúc, cô mới nắm tay Lục Nghiêm đứng dậy:
- Để anh Cố và cô Ngọc thoải mái, chúng ta đi thôi.
Lục Nghiêm cũng không phản đối gì, khi hai người đứng dậy đi chưa khuất thì cô nghe được Cố Nam Thành nói một tiếng rất dịu dàng: “Ừ”.
Đường Tố Nhiên khựng lại khi đang muốn mở cửa. Thì ra anh cũng có thể dịu dàng như vậy, cô còn tưởng anh là kẻ lưu manh, độc miệng nữa chứ.
- Lần này xem ra Ngọc Thanh với anh ấy muốn nối lại tình xưa. – Lục Nghiêm đợi hai người ra chỗ vắng mới nói.
Đường Tố Nhiên kéo anh ngồi xuống ghế:
- Anh vẫn chưa nói chuyện của Tú Vân mà.
Trong quan điểm của cô, hai người phải yêu nhau mới kết hôn, hơn nữa Phạm Tú Vân từng khẳng định rằng vợ chồng họ rất hạnh phúc, nên cô nghiễm nhiên cho rằng họ đến với nhau vì tình yêu. Nhưng xem ra không phải như vậy.
Lục Nghiêm cũng không giấu giếm:
- Không phải. Hôm ấy anh Thành bị người ta bị hãm hại gài thuốc. Nói chung là Tú Vân đã cứu anh ấy nhưng hai người đã “ở” với nhau. Sau đó hai người mới thành đôi, khi Ngọc Vũ Thanh về nước thì chuyện đã rồi. Hôm hai người kết hôn, anh còn thấy hai người ôm nhau khóc. - Anh là đàn ông,nên khi kể mấy chuyện này, cũng ngắc ngứ vài lần, còn chọn những từ ám chỉ.
Nhưng Đường Tố Nhiên hiểu, thậm chí nghe vậy còn vỡ lẽ vài điều. Có thể đây là lí do khiến cho mẹ con Phạm Tú Vân không thân thiết với nhau.
Sinh con cho một người đàn ông nhưng không được yêu thương, làm sao cô ấy có thể thoải mái vui vẻ với con trai mình được.
Cô day day thái dương, chợt nhớ đến câu nói mà Phạm Tú Vân từng nói với mình.
“Chị rất giống cô ấy.”
Cô rất giống Ngọc Vũ Thanh. Đường Tố Nhiên cười khổ, đó là lý do mà anh năm lần bảy lượt cứu cô, thậm chí còn chăm sóc cô sao?
***
Hai anh chị đi nước ngoài, đấm nhau một trận, giải quyết xong Phạm Tú Vân mới có thể yêu nhau.