Đường Tố Nhiên nhận được cuộc gọi từ Cố Minh Triết. Có lẽ thằng bé đã nhịn rất lâu mới gọi điện cho cô, nên khi thấy người bên này đầu dây bắt máy, nó bắt đầu uất ức mà nói một tràng dài:
- Bà nội nói cô sẽ đến ăn sinh nhật của con mà. Nhưng Tiểu Triết cứ chờ mãi, chờ mãi mà cô không đến. Con để dành cho cô một miếng bánh to, còn nhờ dì Loan chuyển cho cô nữa, cô có nhận được không?
Đường Tố Nhiên định hỏi “Bánh nào?” vì thực chất cô không nhận được đồ của ai, nhưng nghĩ thế nào lại trả lời:
- Cô ăn rồi, ngon lắm. Tấm lòng của Tiểu Triết cô Tố Nhiên nhận được rồi.
Đường Tố Nhiên đoán chắc mắt thằng bé đã sáng cả lên, nên mới bắt đầu liến thoắng:
- Thật ạ? Vậy bao giờ cô mới đến chơi với con. Con đặt bánh ở nhà bên cạnh, ngày nào cũng mua cho cô ăn.
Cô để điện thoại ra thật xa, để tránh tiếng thở dài của mình lọt vào trong điện thoại, làm Cố Minh Triết phiền nhiễu. Trong lòng có chút ngọt ngào, nhưng sau đó lại khổ sở, đủ vị, chẳng phân biệt nổi.
- Cô Tố Nhiên đâu rồi ạ?
Đường Tố Nhiên “ừ” nhẹ:
- Cô đây. Xin lỗi con, nhưng mấy hôm nữa cô phải đi công tác rồi, sợ là thời gian tới sẽ bận rộn, không tới thăm con được.
- Vậy ạ? – Cố Minh Triết lí nhí trong miệng, giống như đang tủi thân.
Đường Tố Nhiên cảm thấy thằng bé đúng là kiếp nạn của cô rồi. Cô không thể nào bình tâm được khi thấy nó khóc, hoặc là bị tổn thương, bèn nói gấp:
- Nhưng cô Tố Nhiên sẽ mua quà cho con, có được không? Con thích cái gì?
Thằng bé trả lời ngay chẳng cần nghĩ ngợi gì cả:
- Con chỉ muốn cô thôi.
Câu chuyện vòng đi vòng lại lại trở về điểm xuất phát, Đường Tố Nhiên nghẹn lại, không biết nên làm sao. Ông trời giống như nghe thấy lời nguyện cầu của cô, bên kia đầu dây chợt có tiếng của Cố Nam Thành.
Anh đột nhiên hỏi:
- Trong túi cô có một tờ giấy ghi địa chỉ, có phải của người rất quan trọng không?
- Anh lục túi của tôi? – Đây là câu đầu tiên của Đường Tố Nhiên sau khi phản ứng lại. – Đấy là tờ giấy tôi vô tình tìm thấy trong nhà cũ, nhìn nét chữ có vẻ như do mẹ tôi viết. Tôi còn đang định hôm nào xem thử nơi này là chỗ nào.
Phải khoảng mười, mười lăm giây im lặng, cô mới thấy Cố Nam Thành tiếp tục nói chuyện:
- Cô đừng nghĩ nhiều, sau hôm hai người chúng ta rơi xuống biển tôi làm thủ tục xuất viện thì vô tình thấy nó. Hôm qua trên đường tôi tình cờ đi qua chỗ đó, nhưng không nhớ rõ địa chỉ kia lắm.
Đường Tố Nhiên kẹp điện thoại vào tai, rồi lục trong túi xách của mình một lúc lâu mới lôi được tờ giấy ra. Nó bị dính chút nước nên hơi nhòe, nhưng các chữ trên đó vẫn nhìn được rõ ràng.
- Ngõ 34A... – Cô lẩm nhẩm, trong khi Cố Nam Thành lại đọc nốt phần còn lại:
- Số 27, đường Thiên Thượng, quận Thượng Thành.
Tim Đường Tố Nhiên đập mạnh, hai địa chỉ này hoàn toàn giống nhau, mà cô biết mẹ mình sẽ không ngẫu nhiên để lại một tờ giấy ghi địa chỉ của một người không quan trọng. Mà nếu không phát hiện ra cái gì đó khả nghi ở chỗ kia, Cố Nam Thành cũng sẽ không cất công gọi điện cho cô.
Giờ này Đường Tố Nhiên đang ở bệnh viện, cô nhìn sang bà Thùy Dung, chẳng rõ là hỏi mẹ mình hay hỏi người ở trong điện thoại:
- Anh biết cái gì sao? Người ở ngôi nhà này tôi quen không?
Cố Nam Thành bỗng nhiên cười một tiếng:
- Nếu như tôi nói với cô thì tôi được cái gì?
Khóe miệng Đường Tố Nhiên giật giật. Cô biết anh đang giở trò bắt nạt mình, giống như mười lăm năm trước, bản tính của một con người quả thực khó lòng thay đổi. Cô bỏ tờ giấy vào trong túi thật cẩn thận, giém chăn cho bà Thùy Dung, rồi cười nói:
- Tôi cũng không cần gấp, đợi gặp mặt rồi nói chuyện đi.
Cố Nam Thành không ngờ được Đường Tố Nhiên sẽ cúp máy. Anh nhìn sang Cố Minh Triết đang ngồi rình mò như con thỏ, xoa đầu thằng bé:
- Làm gì vậy? Cô cúp máy rồi.
Thằng bé lăn vào trong lòng anh, làm nũng:
- Con đang nói chuyện với cô mà. Bố là người xấu, bố bảo sẽ mang cô về, xong không thấy cô đâu hết.
Cố Nam Thanh véo mũi con trai mình. Nói cũng lạ, anh không thích Phạm Tú Vân, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy thằng bé này đã thấy lòng mình nhũn ra. Khoảnh khắc bà Thanh Hân đưa đứa trẻ nhỏ tí co anh, Cố Nam Thành có thể nhận ra sợi dây vô hình gắn kết hai người.
Đây là con của anh, chứ không phải của ai khác.
Anh kéo thằng bé lên ghế, hai người đối diện nhau như bạn bè:
- Bố dạy con đánh trận, được không?
- Đánh trận? - Thằng bé nhìn bố mình như một người điên.
Bà nội hay kể ông nội túm bố vào quân doanh từ lúc mười tuổi, chẳng lẽ giờ bố trở thành kẻ biến thái, muốn trút giận lên đứa con bé bỏng này. Cậu kêu khổ trong lòng, mặc dù bản thân cậu thông minh thái quá, nhưng giờ mới có sáu tuổi đấy có biết không? Có ai lại ném một đứa trẻ mới có sáu tuổi vào quân doanh bao giờ?
Cố Nam Thành không biết con mình nghĩ gì, búng mũi cậu một cái:
- Theo binh pháp Tôn Tử dạy, con không được lúc nào cũng tấn công thái quá. Phải biết tỏ vẻ yếu ớt để đánh lừa địch, con cứ làm cô khó xử thì cô cũng thấy phiền lòng đúng không? Mình phải tỏ vẻ đáng yêu, yếu đuối, rất muốn gặp cô, nhưng lại sợ sẽ làm cô không vui. Như vậy thì cô sẽ áy náy, không cần con đòi hỏi cũng sẽ đến tìm con phải không nào?
Cố Minh Triết ngẩn ra một hồi lâu, rồi nghĩ ra cái gì đó, cậu nhóc đứng phắt lên ghế, đập tay với bố mình:
- Bố là Gia Cát Lượng, quá thông minh!
Cậu nhóc ôm lấy Cố Nam Thành nói tíu tít, nhưng trong lòng thì đang nghĩ: "Ông bố của mình hình như còn muốn bắt cóc cô Tố Nhiên về nhà luôn đây mà". Nhưng rõ ràng cậu thích cô Tố Nhiên vì muốn nghe chuyện cổ tích mỗi tối, chẳng lẽ...
Cố Minh Triết tưởng tượng bố mình nằm trong lòng Đường Tố Nhiên, cô xoa đầu bố mình rồi kể chuyện "Cô bé bán diêm", bỗng nhiên lạnh cả người.