Xe đang xuống dốc cứ như thế lao đi vào cơn tuyết lở. Hai bên vách núi đổ ập xuống, chẳng mấy chốc sẽ nhấn chìm hai người. Trong giây phút sinh tử này, Đường Tố Nhiên không hề cảm thấy hoảng sợ hay nuối tiếc bất cứ cái gì. Cố Nam Thành ôm trọn cô vào trong lòng, mở tung cửa xe, rồi phóng mình ra ngoài.
Hai người lăn vài vòng trên mặt đất, tránh xa cơn địa chấn. Cũng may tuyết ban đêm vừa mới rơi nên còn khá mềm, hơn nữa Đường Tố Nhiên còn được Cố Nam Thành che chở, nên không bị thương nặng.
Nhưng Cố Nam Thành thì không được may mắn như vậy.
Đường Tố Nhiên nhìn một tảng tuyết lớn đã nuốt trọn chiếc xe kia. Từ hai bên đường, những đợt tuyết lớn khác vẫn đổ xuống, tạo thành những tiếng rầm rầm.
- Anh sao rồi? – Lúc này cô mới để ý đến Cố Nam Thành.
Anh ngồi ôm chân, trời tối không nhìn ra được sắc mặt anh đã trắng bệch, nhưng cô vẫn sờ được một mảng lưng ướt đẫm và khuôn mặt mướt mồ hôi của anh.
“Máu sao?” Đường Tố Nhiên cuống lên muốn vạch áo anh để xem rõ hơn.
- Đừng lo, anh không sao, chân bị đập vào tảng đá thôi. – Cố Nam Thành vội nắm tay cô.
Đường Tố Nhiên không tin anh lắm, nhưng cô ngửi kỹ tay mình không có mùi máu, mới an tâm phần nào.
- Chân anh làm sao? – Cô lại chuyển sự chú ý đến đôi chân của anh. – Bị trẹo sao?
- Ừ. – Cố Nam Thành đáp. – Anh cần nghỉ một lát thôi là ổn.
Đường Tố Nhiên nhìn anh thăm dò thật lâu, cả người anh cứng đờ mất tự nhiên, cô biết người đàn ông này lại đang nói dối.
Nói dối là cái tật của anh, lúc nào cũng mạnh miệng muốn tự mình chịu khổ, không muốn liên lụy người khác.
Đường Tố Nhiên bỗng nổi cơn giận dữ, nghiến răng nghiến lợi:
- Đáng đời cho anh muốn đi uống rượu. Còn dám lừa tôi là anh say rồi!
Cố Nam Thanh nghe vậy vội giải thích, nghe giọng rất đáng thương:
- Không có, em hiểu lầm nặng rồi. Anh say thật, nhưng lúc em gặp nguy hiểm thì tự tỉnh lại được.
Đường Tố Nhiên nhìn người đàn ông bằng ánh mắt sắc như dao, ý hỏi “Anh xem tôi có tin anh không?” Nhưng Cố Nam Thành là người biết tránh nặng tìm nhẹ, vội đánh lạc hướng.
- Em có mang điện thoại không? Mình phải gọi cứu hộ hoặc là Lục Nghiêm đến đón.
Cô thở dài chỉ vào đống tuyết lớn kia:
- Ở trong đó. Của anh thì sao?
- Cũng ở trong đó. Lúc nãy chỉ để ý đến em.
Đường Tố Nhiên thua rồi. Cô ngồi bệt xuống đất lạnh, mặt ủ mày chau, không biết nên làm như thế nào. Hai người đang cách xa chỗ tuyết lở khoảng năm mét, mà cơn địa chấn cũng đã dừng, nhưng trong tương lai chỗ này có sập hay không, chẳng ai nắm chắc được.
Chân Cố Nam Thành bị thương không thể đi xa. Mà hai người có đi bộ thì cũng phải vòng đường khác, mất ba tiếng mới về đến nhà lá ít.
Cô không nắm được tình hình bị thương của Cố Nam Thành, sợ rằng anh ở lại đây lâu sẽ chậm trễ việc chữa trị, để lại di chứng.
- Anh ở đây một lát. – Cô phủi tuyết trên người, chậm rãi đứng dậy. – Tôi đi lấy điện thoại.
- Em bị điên hả? - Cố Nam Thành vội kéo tay cô lại. - Bên đó nguy hiểm, không biết lúc nào tiếp tục lở, hơn nữa không biết xe bị vùi sâu không, em làm sao mà đào lên được?
- Tất nhiên là tôi biết rồi. – Đường Tố Nhiên giận dữ vùng tay ra. – Anh còn không tự kiểm điểm tại sao cả hai người lại rơi vào tình trạng này? Từ khi gặp anh, lần nào tôi cũng gặp đen đủi.
Đường Tố Nhiên ghét nhất người khác lừa gạt mình, mà Cố Nam Thành lại vừa hay chạm phạm giới hạn của cô. Anh còn chẳng biết cô đã lo cho anh, chạy bạt mạng trên đường núi thế nào, thậm chí còn lỡ lời với bạn thân của mình ra sao.
Nếu như anh đã có vợ, thậm chí còn có người con gái trong lòng như Ngọc Vũ Thanh, tại sao còn cố bám lấy cô không buông để làm gì? Anh cho cô là người dễ dãi có thể lợi dụng, hay là vốn dĩ không coi lời hứa hẹn, hôn ước, tình cảm gia đình ra gì?
- Em thật sư nghĩ rằng anh rắc rối như vậy sao? – Ánh mắt của Cố Nam Thành dừng lại trên người cô thật lâu. – Thậm chí còn bất chấp nguy hiểm vì không muốn ở cạnh anh thêm một lúc?
Đường Tố Nhiên không quay lại nhìn anh. Cô đứng giữa trận tuyết rơi lạnh lẽo, rất khó nhọc mới có thể thốt ra một từ:
- Đúng. Tôi không muốn anh xuất hiện bên cạnh tôi nữa.
- Kể cả khi anh nói cho em biết rằng người cứu em ở Tây Tạng là anh, chứ không phải Lục Nghiêm?
Cố Nam Thành ngồi dậy. Anh đứng rất vững vàng, không có bất cứ dấu hiệu nào của việc bị thương. Đường Tố Nhiên cười khổ, thì ra anh lại lừa cô như thế.
Biết rằng cô sẽ lo lắng cho mình, nên lấy vết thương ra làm trò đùa, anh làm như vậy, có phải vì cảm thấy cô dễ trêu chọc như một con ngốc không?
Đường Tố Nhiên chầm chậm ngồi xuống, vùi tay vào đống tuyết.
- Thực ra tôi đã biết anh là người hôm đó lâu rồi, còn biết miếng ngọc tôi đang cầm là của anh nữa. Nhưng Cố Nam Thành, mong anh nhớ cho kỹ, tôi không phải người thích chơi trò lấy thân báo đáp. Tôi cũng đã nói với anh là tôi yêu Lục Nghiêm trước mới hiểu lầm anh ấy cứu mình.Nên việc anh cứu tôi, hoàn toàn không liên quan gì đến tình cảm của của tôi.
- Nhưng em đã nhận nó rồi, nhà họ Cố chỉ tặng ngọc cho người trong lòng. – Cố Nam Thành cố chấp nói.
Ngay cả chính anh cũng không tin nổi sẽ có lúc anh lại đánh mất lòng tự trọng của mình như lúc này đây. Từ trước đến nay, anh vẫn biết cái gì không thể miễn cưỡng thì phải buông bỏ, tránh tổn thương chính bản thân mình. Nhưng duy chỉ có cô là anh không cách nào buông được.
Cố Nam Thành không muốn mình hối hận.
- À đồ của anh hả, tôi ném đi rồi. – Đường Tố Nhiên thản nhiên đáp lại. – Sau khi đến Áo, tôi ném nó rồi. Có lẽ giờ nó vẫn lẫn trong đống tuyết nào đó, nếu như anh muốn lấy lại, tôi sẽ đi tìm cho anh.