Không khí chìm trong im lặng, chỉ có gió tuyết thổi vù vù. Đường Tố Nhiên thu người vào trong chiếc áo bông, nhưng hai tay của cô không đeo găng, chẳng biết đã đỏ ửng từ bao giờ.
Mười lăm trước, cũng trong hoàn cảnh này, hay người họ gặp nhau rồi chia xa.
Mười lăm sau, vốn chẳng kịp tụ họp cô đã đẩy anh ra xa vạn dặm.
Cố Nam Thành mãi chẳng lên tiếng, làm Đường Tố Nhiên lo lắng, trong đầu vẽ ra đủ cảnh tượng. Anh đã quay người bỏ đi, hay là đang nhìn cô giận dữ, hoặc là cười cợt mắng mỏ cô là kẻ lấy oán báo ơn?
- Anh...
- Để tôi.
Hai người mở lời cùng một lúc, Đường Tố Nhiên không biết "để tôi" có ý gì, chỉ thấy Cố Nam Thành lướt qua vai cô, ngồi dưới đống tuyết, lấy một cành củi để gạt chúng sang một bên.
- Ngọc Đạm Hà là vật đính ước gia truyền của ngà họ Cố, em trả ngọc cho tôi, thì những thứ khác ai trả?
Đường Tố Nhiên nhấp môi, lặng yên không nói. Cô cũng ngồi xuống đất, chậm rãi đào tuyết ở một bên. Hai người bị sự yên tĩnh nuốt chửng, rõ ràng ngồi cạnh nhau, nhưng lại như thuộc về hai thế giới hoàn toàn khác biệt.
- Tôi thấy rồi! - Đường Tố Nhiên vui mừng reo lên khi thấy một chiếc điện thoại.
May mà chiếc xe bị vùi lấp không sâu, càng may hơn, trong lúc Cố Nam Thành mở cửa xe để lao ra ngoài, điện thoại của anh đã bị văng ra theo, nên bây giờ cô mới tìm thấy nó dễ dàng như vậy.
- Anh mở đi, rồi gọi cứu hộ.
Giọng nói của Đường Tố Nhiên chợt tắt khi nhìn thấy thân hình của Cố Nam Thành đổ sụp xuống tuyết lạnh. Cô há hốc miệng nhìn anh, quên mất cả bản thân mình đang ở đâu. Phải mười giây sau, cô mới phản ứng kịp, chạy về phía người đàn ông.
- Anh làm sao vậy? Cố Nam Thành? - Cô vừa sờ quanh người anh vừa bật đèn pin, đến khi nhìn thấy một màu đỏ cam dưới ánh đèn thì giật mình ngã quỵ. - Sao anh lại bị thương như thế này? Tại sao lại...
Ban nãy Đường Tố Nhiên chỉ để ý đến lưng của Cố Nam Thành, mà không nhìn chân anh. Giờ có đèn pin, cô mới thấy đùi anh có một vết thương rất lớn, giống như vừa bị cái gì đó cắm vào. Xa xa, nơi hai người cãi nhau là một cành cây nhuộm máu.
Cả chỗ anh ngồi cũng có màu đỏ nhạt hòa tan nước tuyết.
Cố Nam Thành bị thương nặng như vậy mà không hề nói lời nào với cô, thậm chí còn vận động nặng khiến vết thương nặng thêm.
Con người vốn là vậy, càng trong hoàn cảnh ngặt nghèo càng bối rối, mà càng bối rối lại càng bất lực.
Đường Tố Nhiên hít sâu một hơi trấn tĩnh chính mình, rồi lấy tay đánh vào mặt anh:
- Anh tỉnh, tỉnh lại đi đừng ngủ. Tôi... gọi cứu hộ đến bây giờ đây.
Cô vừa nói vừa mở điện thoại lên. Trên màn hình hiện rõ dòng chữ “Nhập mật khẩu” làm cô run lên. Cô thử cả mười đầu ngón tay của Cố Nam Thành, không có dấu vân tay của ngón nào có thể mở được khóa.
Anh không cài mật khẩu bằng dấu vân tay, trong đầu mới chỉ xẹt qua suy nghĩ đó, Đường Tố Nhiên đã hốt hoảng. Có lẽ ban nãy nhân viên quán rượu gọi được cho cô, cũng là do anh tự anh ấn số.
Làm như thế nào bây giờ? Cô không nhớ số cứu hộ của cảnh sát nước này, mà điện thoại khi bị khóa mật khẩu chỉ có thể gọi cho các số khẩn cấp.
Đường Tố Nhiên ôm Cố Nam Thành vào trong lòng. Anh đã ngất lịm, nhưng có lẽ vẫn còn cảm giác được mọi thứ xung quanh, nên cả người anh lúc này đang co lại, đôi môi tím tái không ngừng run rẩy. Chỉ có điều, dù cô có lay thế nào anh cũng không tỉnh.
- Cố Nam Thành, anh mau tỉnh. – Đường Tố Nhiên bấm bừa một dãy số trên chiếc điện thoại, rồi lại một dãy số khác.
Màn hình trả về dòng chữ “Mật khẩu không đúng, bạn còn 3 lần nhập”. Cô bất lực gục đầu xuống, tựa vào vai Cố Nam Thành, hơi lạnh trên người anh truyền vào da thịt cô. Chiếc điện thoại cũng rơi xuống đất.
Trong giây phút nguy hiểm, cô mới nhận ra mình chẳng biết gì về anh cả. Sinh nhật của anh, sở thích của anh, những người quan trọng với anh.
Như vậy thì làm sao hiểu được lòng của anh?
“Người quan trọng?” Đường Tố Nhiên chợt tỉnh người. Cô vẫn ôm chặt Cố Nam Thành, nhặt điện thoại lên:
- Ngày mười hai tháng mười hai là sinh nhật của Tiểu Triết, người anh quan tâm nhất có lẽ là Tiểu Triết.
Số đã bấm xong, màn hình vẫn trả kết quả như cũ, khiến tinh thần Đường Tố Nhiên hoàn toàn sụp đổ, thậm chí cô còn cuống lên bấm số “1212” thêm tận hai lần.
Quả thực cô không hề hiểu lòng anh.
Chỉ còn một lần thử cuối cùng, điện thoại sẽ bị khóa lại. Một là cô có thể đoán ra mật khẩu của nó, hai là lại phải đào tuyết một lần nữa. Cố Nam Thành mất máu ngày càng nhiều, hơi ấm trên người anh đang dần mất đi... giống như trong giấc mơ của cô.
Đường Tố Nhiên thấy lệ nóng đang chảy ra từ khóe mắt mình, rồi rơi trên bàn tay của cô, hòa tan máu của anh.
Cô nhìn anh thật kỹ:
- Nói cho em biết em phải làm như thế nào. Nếu như anh tỉnh lại, em sẽ đi tìm Đạm Hà cho anh, được không?
- Nếu như anh thực sự thích em, hay cho em dự đoán lần này là đúng được không?
Cô nhắm mắt lại, rồi thử mật khẩu lần cuối cùng.
Điện thoại báo “Ting” một tiếng. Mật khẩu của anh là 1512, mười lăm tháng mười hai, là ngày hôm nay.
Đường Tố Nhiên chẳng kịp vui mừng. Cô vào danh bạ của điện thoại, tìm số của Lục Nghiêm gọi đi.
***
Cùng lúc này, Lục Nghiêm đang ở nhà đợi Đường Tố Nhiên. Nhưng cô không trở về, thậm chí điện thoại gọi cũng không có ai nghe cả.
Anh cười một tiếng, rồi quăng di động xuống đất.
Trần Ngọc Mai ngồi bên cạnh khó xử:
- Có lẽ Tố Nhiên với anh Nam Thành có việc gì rồi. Hay mình đi tìm họ?
- Tìm làm gì? – Lục Nghiêm rót rượt ra hai chiếc ly. – Không cần tìm, Cố Nam Thành là ai chứ? Anh ta là quân nhân, người trên trái đất chết hết anh ta vẫn bình an vô sự. Chẳng qua là họ không muốn về thôi. Nào, đừng để ý đến họ nữa, uống rượu đi.
Trần Ngọc Mai đón lấy ly rượu, nhưng chỉ nhấp môi không uống, điều này khiến Lục Nghiêm không vui nhíu mày:
- Sao? Đến cả em cũng coi thường tôi hả?
- Em không có. – Cô vội thanh minh. – Em thấy mình vẫn nên đi tìm Tố Nhiên đi, nhỡ đâu hai người họ...
Câu nói bỏ lửng của Trần Ngọc Mai khiến Lục Nghiêm càng cười lớn hơn, nhưng ánh mắt của anh không có sự vui vẻ thích chí nào, chỉ có lạnh lẽo và cay độc.
Anh đang nhớ lại thời gian một tháng trước. Đường Tố Nhiên bị thương có Cố Nam Thành cứu hai lần, cô ở trong biệt thự riêng của anh ta, ngủ trong phòng của anh ta. Cô bỏ quên vị hôn thê của mình để đi đón anh ta. Cô thân thiết với Tiểu Triết còn hơn cả con ruột.
Nếu như nói trong lòng Đường Tố Nhiên không có Cố Nam Thành, thì những hành vi cô đang làm nên giải thích thế nào đây?
Muôn vàn suy nghĩ tra tấn Lục Nghiêm, anh rót thêm một ly rượu, dốc vào miệng:
- Không tìm nữa. Cô ấy đi được thì tự về được.