- Vậy là anh vẫn quyết định ly hôn, bất chấp danh dự của Đường Tố Nhiên sẽ bị ảnh hưởng như thế nào sao? - Phạm Tú Vân giương đôi mắt lên thách thức.
Cô ta biết người đàn ông này sẽ không làm được gì nếu như điểm yếu của người anh ta yêu vẫn ở đây.
Cố Nam Thành lấy bật lửa ở trong túi ra, châm vào cuốn sách có mấy bức ảnh kia. Lửa đỏ hắt lên mặt anh, không gian xung quanh im lặng như tờ, thâm trầm đến kỳ lạ.
Cho đến khi cuốn sách kia cháy thành muội tro tan ra rồi rơi trên mặt đất, anh mới “bố thí” cho Phạm Tú Vân một ánh mắt.
- Mong rằng cô sẽ không hối hận với quyết định này. – Cố Nam Thành đưa bàn tay còn ấm hơi lửa của mình lên vuốt cằm của cô ta. – Tôi sẽ cho cô biết như thế nào là địa ngục. Nhớ cho kỹ, ở lại đây là quyết định của cô!
Anh vừa nói xong đã thu tay về, rồi lấy khăn mùi xoa ra lau sạch sẽ năm đầu ngón tay của mình, không chừa chỗ nào, giống như đối với anh, người trước mặt là một thứ gì đó rất dơ bẩn. Phạm Tú Vân há hốc miệng, sắc mặt càng ngày càng trắng.
Cô ta còn chưa kịp nói gì thì anh đã lên tiếng trước:
- Cô tự kiếm cách về đi.
Phạm Tú Vân không thể tin rằng Cố Nam Thành sẽ bỏ lại mình ở đây. Cô ta vốn nghĩ rằng anh sẽ vì Đường Tố Nhiên mà không dám làm gì mình, nào ngờ đâu càng đe dọa càng chọc anh điên lên.
Giờ cô ta mới thấm thía một điều rằng, Cố Nam Thành là hậu duệ của nhà họ Cố, có thể lãnh đạo quân đội thì chấn nhiếp lòng người cũng không khó khăn gì.
Phạm Tú Vân đã dùng mấy bức ảnh kia để đổi lấy điều kiện không ly hôn, sự nhân nhượng của Cố Nam Thành có mức độ. Anh dám chắc rằng dù có giày vò cô ta thế nào, cô ta cũng không dám tung bức ảnh kia.
- Đường Tố Nhiên! Tại sao năm lần bảy lượt cô cứ cướp hết những gì mà tôi có? Tại sao cô không chết đi? - Phạm Tú Vân ngã chống tay xuống đất, cười khổ. - Dù gì cô cũng thề rồi mà, ông trời sẽ trừng phạt cô sớm thôi.
***
Đường Tố Nhiên không biết chuyện gì đang xảy ra ở nhà họ Cố, hơn nữa còn có liên quan đến mình. Lúc này cô đang ở bệnh viện chăm sóc bà Thùy Dung. Bà vẫn mê mê tỉnh tỉnh, không biết bao giờ mới có thể giống như ngày xưa, vỗ về cô mỗi lúc tuyệt vọng.
- Mẹ. – Cô thổn thức gọi một tiếng. – Con sắp lấy Lục Nghiêm rồi. Anh ấy là chàng rể mẹ chọn cho con, nếu như con lấy anh ấy, mẹ sẽ vui lắm đúng không?
Bà Thùy Dung không trả lời, như vẫn ở trong thế giới của riêng mình. Sự im lặng của bà khiến cho Đường Tố Nhiên khóc nấc lên:
- Mẹ, con gái bất hiếu quá. Nên mẹ mới phải chịu khổ như vậy.
- Tố Nhiên, mình đến thăm dì này.
Đường Tố Nhiên lau nước mắt khi nghe thấy tiếng có người đến. Cô ngồi thẳng dậy, dọn một cái ghế ra, đoạn nhìn về phía cửa:
- Ngọc Mai đó hả? Hôm trước xin lỗi cậu vì đã để cậu phải về một mình, quả thực có chuyện gấp quá. Hôm đó nghe Ngọc Thanh nói cậu không về nhà cô ấy?
Trần Ngọc Mai mang theo một giỏ quà, vừa đặt lên bàn vừa nói:
- Cảnh sát báo rằng đã tìm thấy túi tiền của mình rồi. Mình lấy lại giấy tờ các thứ nên đến khách sạn ỏ cho tiện, dù gì mình cũng không quá quen thân với Vũ Thanh. Sau đó thì nghe tin báo cậu với anh Nam Thành gặp nạn, biết vậy mình đã đi theo cậu rồi.
- Không sao đâu. – Đường Tố Nhiên lắc đầu cười cười. – Cậu cũng không cần dụng tâm như vậy, lần nào đến cũng mang quà.
Trần Ngọc Mai dí một ngón tay lên trán Đường Tố Nhiên, trêu đùa như hồi hai người còn trẻ, khiến cho cô cười lên khanh khách.
Rồi chợt cô ấy nói:
- Đúng rồi, mình nghe nói cậu và Lục Nghiêm làm hòa rồi, hai người muốn kết hôn à?
Sắc mặt của Đường Tố Nhiên nhạt đi mấy phần, nhưng cô vẫn giữ nụ cười trên môi để không bị ai phát hiện ra:
- Đúng vậy, anh ấy nói anh ấy tin mình, còn đang điều tra lại vụ tai nạn của Trường An. Có lẽ... – Cô ngừng một chút mới nói. -... Có lẽ mình cảm động, dù gì sáu năm trước không có ai tin mình, sáu năm sau rốt cuộc cũng có anh ấy. Anh ấy có thể buông bỏ thành kiến sau sự ra đi của em gái, chắc thương mình thật lòng.
Trần Ngọc Mai chau mày, chăm chú theo dõi Đường Tố Nhiên từ đầu đến cuối, buông lời:
- Cậu thật là kẻ ngốc, cậu nghĩ gì đã phơi bày lên trên mặt hết rồi. Cậu nghĩ mình không nhận ra sao? Cậu không muốn gả cho anh ấy.
- Thật sao? – Đường Tố Nhiên quơ tay lên sờ mặt mình mình. – Biểu hiện rõ như vậy sao?
- Đúng vậy đó. – Trần Ngọc Mai khẳng định.
Thì ra là cô đã biểu hiện ra rõ ràng như vậy, Đường Tố Nhiên nghĩ thầm. Chẳng trách mà Ngọc Vũ Thanh là người ngoài nhưng vẫn nhận ra cô đã hết tình cảm với Lục Nghiêm rồi.
Đường Tố Nhiên đánh lạc sang hướng khác:
- Mình nhờ bác sĩ Phó trị liệu, nhớ lại một vài mảnh kí ức rời rạc muốn đối chiếu với cậu. Ngọc Mai này, hôm... hôm Trường An gặp chuyện, chúng mình hẹn nhau lên núi Bạc Sơn đúng không?
Trần Ngọc Mai vẫn nhìn chằm chằm vào giỏ hoa quả trong phòng, ngây người như phỗng. Đường Tố Nhiên thấy lạ, vội lay người cô ấy.
- Hả? Hả? Cậu hỏi gì cơ?
- Mình muốn hỏi cậu hôm đó tại sao cậu không đến núi Bạc Sơn? Hôm đó chúng mình rủ nhau đi ngắm sao mà. Nhưng sau đó mình nhớ rằng cậu không đến.
Trần Ngọc Mai “à” một tiếng:
- Chuyện đó hả? Mình hôm đó bị ốm nên đã gọi điện báo rằng không đến được rồi, cậu quên hả. – Cô ấy ngập ngừng. – Có khi nào cậu thật sự đâm vào Trường An rồi quên mất không? Giống như bị sang trấn tâm lý?
- Không thể nào! – Đường Tố Nhiên ngay lập tức phủ nhận ngay. – Bác sĩ Phó nói mình đang cố ép bản thân quên đi một sự kiện đáng sợ nào đó, nhưng cái đó không phải là Trường An.
Mà là người đàn ông nóng rực ở suối nước Bạc Sơn kia mới đúng, Đường Tố Nhiên giữ câu nói này ở trong lòng.
Nếu hôm đó cô đã lên núi để ngắm sao rồi gặp chuyện, không có nghĩa lý gì mà cô lại ra ngoại thành vào lúc trời đất tối om như vậy.
Càng đáng nói là, Trường An cũng ở đó là một chuyện càng kỳ quái.
Đường Tố Nhiên nghĩ đến đây, đầu lại ong ong. Tia đau đớn xuyên vào não khiến mặt cô trắng bệch. Có vụn kí ức nào đó đang lấp lánh trước mặt, cách cô càng gần. Cô với tay muốn nắm lấy nó, nhưng chỉ chạm vào một mảnh trống không.
Tất cả tan ra như chưa từng xuất hiện. Cô bỗng nhiên nhìn chằm chằm vào Trần Ngọc Mai, nói một câu:
- Hôm đó xe của mình bị mất chìa khóa, mình không thể nào tự lái xe đi được.
Vừa nói xong, Đường Tố Nhiên đã ngã đảo xuống, chìm vào cơn mê.