Ba ngày sau.
Xác của Lâm Thục Phân được chuyển về cho gia đình an táng, lễ tang được tổ chức tại gia, Hạ Ly và Trần Cảnh cùng nhau đến dự vào ngày thứ hai của tang lễ.
Căn biệt thự rộng lớn sau khi sảy ra vụ nổ chỉ còn lại xơ xác vài mảnh tường bị cháy đen chưa kịp tu sửa. Có lẽ do xấu hổ hoặc có thể là không muốn để tâm đến, Cao Thắng chỉ cho người dựng lều ở bên ngoài sân vườn làm linh đường.
Tang lễ vắng lặng thưa thớt khách nhân chỉ còn loáng thoáng tiếng khóc nỉ non của con cái khóc tiễn mẹ ruột.
Trần Cảnh và Hạ Ly đi đến được con trai của Cao Thắng đưa cho hai người hai nén hương, song anh ta lại lùi vào trong quỳ xuống theo động tác vái lạy của hai người cúi đầu trả lễ.
Trần Cảnh không chút biểu tình giúp Hạ Ly cấm nhang vào lư hương, khi chạm đến bức ảnh của Lâm Thục Phân ánh mắt anh chỉ hơi loé lên rồi khôi phục lại bộ dáng như ban đầu.
"Bác sĩ Trần."
Cao Thắng xuất hiện phía sau hai người, ông ta hơi gật đầu với Trần Cảnh.
"Ông Cao, có việc gì sao?"
Cao Thắng trông khá tiều tụy râu ở cằm lún phún, trông ông ta cứ như già thêm vài chục tuổi vậy.
Chạm đến ánh mắt như nhìn thấu lòng người của Trần Cảnh, ông ta hơi dời ánh mắt.
"Tôi có vài vấn đề muốn hỏi cậu."
Trần Cảnh biết cái chết và sự ngoại tình của Lâm Thục Phân đã kích không hề nhỏ đến tâm lý của Cao Thắng, ông ta nhịn đến bây giờ cũng xem như cứng rắn.
"Được."
Anh mở lời đáp ứng ngay, nhưng lại chợt nhớ đến Hạ Ly bên cạnh liền khựng lại.
"Hạ Ly, em..."
Anh hơi suy tư không biết nên để cô ở đâu là an toàn, anh sợ sẽ có người va chạm vào cô.
Hạ Ly hiểu ý nhưng bàn tay nắm tay anh vẫn không hề buông lơi, cô từng thoát chết một lần ở nơi này nên đối với không khí quanh đây cô vẫn luôn cảm thấy rất bị đè nén, hơn nữa...
"Trần Cảnh, em muốn gặp Tiếu Tiếu."
Cô bé không có ở đây, chắc chắn đã trốn vào góc nào đấy khóc một mình rồi.
Trần Cảnh nghe được chỉ hơi nhíu mày nhưng vẫn đưa ánh mắt sang dò hỏi Cao Thắng.
"Con bé ở bồn hoa phía trước."
Nói đến con gái ông ta hơi hạ giọng chỉ tay về một hướng.
Trần Cảnh gật đầu.
"Ông đợi tôi một lát."
Anh nói rồi nắm lấy tay Hạ Ly đi về phía Cao Tiếu Tiếu, cô bé đang co mình trên ghế đá ánh mắt mông lung nhìn về xa xăm, nghe tiếng bước chân cô bé hơi ngẩng đầu nhìn hai người.
Trần Cảnh mỉm cười với Cao Tiếu Tiếu, anh đưa Hạ Ly đến ngồi cạnh cô bé.
"Em trông chị giúp anh."
Anh đưa tay xoa đầu cô bé, rồi chuyển sang xoa đầu Hạ Ly.
"Chờ anh, đừng đi loạn."
"Vâng, em biết rồi."
Đến khi Trần Cảnh rời đi lúc lâu Cao Tiếu Tiếu bên cạnh cô vẫn không nói lời nào. Hạ Ly vươn tay sờ soạn dần lên gương mặt cô bé, quả nhiên đã ướt đẫm nước mắt.
Cao Tiếu Tiếu nắm lấy tay Hạ Ly áp má vào lòng bàn tay cô, giọng nói non nớt nghẹn ngào đến đau lòng.
"Chị ơi! Có phải mẹ không còn thương em không?"
Hạ Ly nhẹ di ngón tay lau đi nước mắt của cô bé, cô nhoẻn môi cười cười.
"Không có, Tiếu Tiếu ngoan như thế mẹ làm sao hết thương em được."
Cô bé nhíu mày thật chặt, khó hiểu nói:
"Nhưng... mọi người đều nói, ba mẹ không còn thương nhau."
Hạ Ly nhẹ giọng khẽ lắc đầu.
"Ba mẹ không thương nhau, cũng không có nghĩa sẽ hết thương em."
Nghe đến đây Tiếu Tiếu lại càng không thể ngừng khóc, cô bé nắm chặt lấy tay Hạ Ly như cọng rơm cứu mạng cố gắng gặng hỏi những câu vì sao mà cô bé chất chứa nơi đáy lòng.
"Mẹ không hết thương em, thế vì sao mẹ lại có em bé với bác Chương?"
Hạ Ly mím môi không thể thốt nên lời, cô chỉ có thể vươn tay ôm chặt Cao Tiếu Tiếu vào lòng.
"Tiếu Tiếu cho dù có chuyện gì xảy ra chị vẫn mong em không oán hận bất cứ ai, bởi vì khi oán hận một người cuộc sống của em sẽ càng nặng nề và mệt mỏi."
Khoé mũi cô hơi cay, vòng tay ôm cô bé lại chặt thêm một phần.
"Người chết có số, còn người sống thì vẫn phải tiếp tục sống, em biết không?"
Cao Tiếu Tiếu trong lòng Hạ Ly khóc đến thương tâm cái hiểu cái không gật gật đầu.
"Vâng."
"Em ngoan, cứ khóc đi, chị ở đây với em."
Hai người cứ ôm lấy nhau rất rất lâu, cho đến khi Cao Tiếu Tiếu khóc mệt liền thiếp đi trong lòng Hạ Ly.
Trần Cảnh và Cao Thắng không biết đã đến từ lúc nào, khi Cao Tiếu Tiếu vừa ngủ thì hai người đã bước đến.
"Làm phiền cô Hạ rồi."
Cao Thắng áy náy cười ôm lấy Cao Tiếu Tiếu rời đi, Hạ Ly vẫn còn thẩn người tại chỗ. Trần Cảnh không thích nhìn cô như thế này chút nào, anh bước đến đem cô bế lên đùi mình.
"Em làm sao?"
Hạ Ly hoàn hồn ý thức được bọn họ còn đang ở tang lễ, cô hơi vùng vẫy muốn rời khỏi lòng anh nhưng lại bị anh ôm chặt hơn.
"Anh để em xuống."
"Trả lời anh."
Anh nghiêm giọng không chút nhượng bộ khiến Hạ Ly ngừng động tác dẫy dụa. Trần Cảnh rất ít khi nghiêm khắc với cô thế này, Hạ Ly hơi rụt cổ ngoan ngoãn ngồi yên trong lòng anh lí nhí đáp:
"Em... thương Tiếu Tiếu."
Mày Trần Cảnh nhíu càng chặt nhưng lời nói ra đã dịu dàng đi không ít.
"Đừng để tâm quá nhiều, con bé cũng không muốn người khác thương hại."
Hạ Ly hơi cắn môi.
"Vâng."
"Được rồi, cũng không còn sớm chúng ta về thôi."
Anh nói rồi lại đưa tay lau đi vệt nước mắt trên má cô, ánh mắt hơi tối lại.
"Sau này không được khóc ở bên ngoài thế này nữa, nghe không."
Hạ Ly khó hiểu chớp chớp mắt.
"Sao thế ạ?"
Anh vuốt má cô một lúc lâu xác định đã không còn cái lành lạnh của nước mắt nữa mới buông tay.
"Anh không muốn thấy em khóc."
Nước mắt của cô chỉ có thể rơi vì anh khi làm tình mà thôi, bất kì kẻ nào khác cũng không được thấy.
Hạ Ly tưởng anh lo lắng nên không hỏi tiếp chỉ ngoan ngoãn ôm lấy cổ anh.
"Sau này sẽ không ạ."
Nghe được câu này đáy lòng Trần Cảnh mới được cân bằng đôi chút, anh vươn tay bế ngang cô lên rời khỏi tang lễ.
Hai người rời đi không xa phía sau đã xuất hiện hai bóng người.
"A Minh, anh nói bên trong ngột ngạt muốn ra ngoài hít thở không khí, thế quái nào lại đi rình người khác yêu đương thế?"
Trần Nguyệt Cầm bướng bỉnh liếc xéo Hoàng Minh bên cạnh, thấy anh không để ý đến mình cô lập tức muốn xù lông.
Miệng vừa muốn cà khịa thì đầu đã bị bàn tay to lớn của anh đè lấy xoa như cún. Hoàng Minh thu hồi tầm mắt trên người Trần Cảnh về, thấy Trần Nguyệt Cầm lại sắp dở tính khí anh không mặn không nhạt nheo mắt lại.
"Ở bên ngoài thì phải gọi đội trưởng."
"Em không thích đấy."
Trần Nguyệt Cầm đánh lên tay anh dịch người sang một bên, nào ngờ tên mặt lạnh kia lại thốt ra một câu kinh thiên động địa hơn.
"Muốn kêu, tối về anh cho em kêu."
"Hoàng Minh..."
Chưa kịp để cô phát hoả anh đã rời đi trước một bước, bỏ lại cô thẹn đến đỏ cả mang tai.
Hôm nay anh đến viếng tang lễ của Lâm Thục Phân xem xét thêm có manh mối nào còn xót hay không. Bên bộ phận pháp y cũng không tra rà được điểm bất thường nào, thi thể nạn nhân cơ hồ đã cháy đến chỉ còn xương.
Nhưng không ngờ lại gặp người đàn ông đó một lần nữa, Hoàng Minh nhớ đến vẻ mặt khi Trần Cảnh lau nước mắt cho Hạ Ly khi nảy thì không khỏi nhíu mày.
Trần Nguyệt Cầm là phụ nữ nên không hiểu được vẻ mặt đó của Trần Cảnh, nhưng anh là đàn ông nên hiểu rõ đàn ông hơn.
Người đàn ông đó bề ngoài ôn hoà nho nhã là thế, nhưng vẫn có một mặt chiếm hữu mãnh liệt như vậy.