Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Đánh Cắp Trái Tim Ác Ma - Hạ Ly

Tại một nơi khác của thành phố M, phòng làm việc của cảnh sát hình sự Đổng Nam đang cố nhìn chằm chằm vào màn hình vi tính, một đoạn video mà anh ta đã xem đi xem lại hơn mấy trăm lần.

Đây là đoạn video ghi hình hôm xảy ra hoả hoạn ở Cao gia, anh phải mất thời gian rất lâu để phục chế lại và nghiền ngẫm vì tất cả mọi người đều nói anh làm điều vô nghĩa, anh không phục.

Đoạn video ngắn gọn và đơn giản không thể nhìn ra bất kì manh mối nào cho vụ án, nhưng là một tay hacker như anh luôn luôn cảm thấy đoạn video này rất không bình thường.

Ấn nút dừng, anh khẽ đưa tay lên xoa hai mắt đau nhức.

"Ây dô cái lưng của mình."

Ưỡn ngực vươn vai một cái cho thoả, đang định lấy cốc nước uống một ngụm thì ánh mắt anh đã bị hình ảnh tạm ngừng trên máy vi tính thu hút.

"Này..."

Anh di chuyển chuột tua chậm video lại theo tốc độ di chuyển ánh mắt anh ngày càng mở to, một tia sáng vụt qua trong mắt Đổng Nam.

"Đội trưởng!!!"

Đổng Nam đứng bật dậy khỏi ghế hét lên một tiếng chạy đi tìm Hoàng Minh.

"La cái gì tôi không có điếc."

Hoàng Minh đang ngã đầu nhắm mắt thả lỏng trước tấm bảng chằng chịt chữ viết, nghe Đổng Nam hớt hải chạy vào anh không khỏi nhíu mày bực bội.

"Em có phát hiện mới, nhanh nhanh, đội trưởng đi theo em."

Hoàng Minh mới có hé mắt lườm Đổng Nam thì đã bị anh ta kéo khỏi ghế suýt chút thì nhào đầu xuống đất.

"Tên dở hơi này, cậu phát điên cái gì?"

Đổng Nam cũng ngó lơ luôn đội trưởng nhà mình đang có xu hướng nổi cáu, anh kéo Hoàng Minh ngồi xuống ghế tay lại nhanh nhẹn ấn đoạn video cho Hoàng Minh xem.

"Đội trưởng anh nhìn xem, ở đoạn 27 phút 06 giây, tấm thảm sau khi Lâm Thục Phân bước vào phòng bếp còn rất ngay ngắn."

Đổng Nam nói xong liền ấn video tua nhanh.

"Còn ở đây, đoạn 47 phút 10 giây, tấm thảm đã bị xê dịch mà trong vòng 20 phút này không có bất cứ ai ra vào phòng bếp cho đến lúc vụ nổ xảy ra."

Tấm thảm là vật mà rất ít người chú ý đến trong xuyên suốt video huống hồ chút xê dịch này trước sau chênh lệch quá ít, nếu không phải Đổng Nam xem cái video đến nổi thuộc nằm lòng lại vô tình ấn dừng đúng khoảnh khắc đó thì cũng không thể nhìn ra được.

Hoàng Minh ban đầu còn cau có vì hành động bộp chộp của Đổng Nam, nhưng sau khi xem xong video chân mày đang co chặt của anh dần buông lỏng.

"Cho nên?"

Đổng Nam hưng phấn búng tay một cái tiếp lời Hoàng Minh.

"Cho nên camera giám sát rất có thể đã bị người khác động tay chân."

Hoàng Minh hơi mím môi, nói:

"Và vụ án này là có kẻ cố ý giết người có âm mưu."

Đổng Nam thu lại vẻ hưng phấn nghiêm túc mà gật đầu với Hoàng Minh.

"Đổng Nam."

"Có!"

Sau tiếng kêu của Hoàng Minh, Đổng Nam phản xạ có điều kiện bất giác thẳng người giơ tay lên chờ lệnh.

"Việc điều tra khôi phục video tôi giao cho cậu toàn bộ xử lý, nhất định phải tìm ra được đoạn video bị cắt."

"Rõ!"

"Còn nữa, cả camera giám sát ở Tây Ảnh lần trước cậu cũng tra lại một thể đi."

Hoàng Minh híp mắt tay để trên bàn khẽ gõ theo nhịp, với việc Đổng Nam chấp nhất với đoạn video này anh vẫn không ngăn cản nhưng thật không ngờ tên này vậy mà phát hiện ra được manh mối quan trọng như thế, nếu một khi đoạn video bị cắt được khôi phục thì hung thủ sau màn sẽ được hé lộ và tất cả vụ án trước rất có thể sẽ tìm được sợi dây liên kết lại.

Cốc cốc.

Cánh cửa bị người gõ hai cái, Hoàng Minh cùng Đổng Nam quay đầu nhìn lại chỉ thấy Trần Nguyệt Cầm khoanh hai tay đứng tựa ở đó vẻ mặt rất giống bị người khác lừa mất 2 tỷ.

Đổng Nam nhìn bà cô này đang ra vẻ khó ở thì rất thức thời, nói:

"Ờm... tối nay em trực đêm, đội trưởng à em đi mua cà phê cái đã."

Nói rồi liền chuồn êm, ở đây ai mà không biết quan hệ của hai người này, một kẻ cục súc một kẻ ương bướng quả là một cặp trời sinh, anh đâu có ngu mà ở lại hứng đạn lạc.

Hoàng Minh nhìn Đổng Nam chạy đi như làn khói còn không quên đóng cửa phòng, lại đưa mắt nhìn sang cô gái đang mở to mắt trừng trừng nhìn anh, không hiểu sao thái dương của anh lại giật giật thế nhỉ?

"Nựu Nựu, em đừng dùng cặp mắt như oán phụ đó nhìn anh được không."

Thật là làm cho anh có cảm giác anh như một kẻ phụ bạc vậy.

Trần Nguyệt Cầm bĩu môi đi đến gần anh chống hai tay bên hông hất cái cằm nhỏ lên, giọng nói muốn có bao nhiêu ai oán liền có bấy nhiêu.

"Anh nhớ xem bản thân có quên gì không hả?"

Hoàng Minh hơi nghệch mặt đưa tay xoa xoa mi tâm.

"Em có thể nói thẳng ra không, anh hơi đau đầu."

Trần Nguyệt Cầm bặm môi dơ chân đạp cho anh một cú.

"Hôm nay anh có hẹn với ba mẹ vợ tương lai đó đồ đần."

Hoàng Minh ôm chân đau đến cắn răng, cô gái này ra tay cũng không nương sức chút nào cả.

"Cô nương của tôi ơi, 6 giờ mới đến hẹn bây giờ chỉ tới 4 giờ 40 hơn em gấp cái gì?"

Thật là gặp ba mẹ vợ tương lai ai mà quên cho được chứ. Trần Nguyệt Cầm nghe anh nói thế đôi mày cau chặt dần thả lỏng, đảo mắt một cái tiếp tục cãi bướng không xuống nước.

"Em gấp thay anh đấy được không? Suốt ngày anh chỉ chăm chú vào vụ án."

Cô biết anh đang theo một vụ án có khả năng là giết người hàng loạt, anh không cho cô nhúng tay vào cũng không cho cô biết đến. Cô mặc kệ, nhưng tên này ngoài trừ ăn và ngủ thì chỉ biết vùi đầu vào vụ án đi vào ngõ cụt kia thôi.

Nhìn dáng vẻ không nói lý này của cô Hoàng Minh chỉ bất đắc dĩ cười cười vươn tay kéo cô ngồi vào lòng mình.

"Được rồi, là em vội lấy vợ thay anh. Cảm ơn em cô bé hạt tiêu ạ."

Trần Nguyệt Cầm để mặc anh ôm dẫu sao cũng không ai vào đây cô cần gì lo lắng, có mất mặt thì cũng là tên đội trưởng sĩ diện này.

"Ai thèm vội, ai muốn làm vợ anh?"

Cô bĩu môi bồi thêm một câu.

"Còn nữa, bé hạt tiêu là ý gì hả?"

Hoàng Minh nhìn cô ngang ngược vừa cưng vừa bực đánh vào mông cô một cái.

"Đau, cái tên này!"

Còn chưa để cô hét lên anh đã đưa tay bóp má cô làm cho hai cánh môi chu ra trong rất tức cười.

"Tên gì hả, anh lớn hơn 5 tuổi đấy không lễ phép."

Trần Nguyệt Cầm mở to mắt cố mấp máy môi, nói:

"Lớn hơn thì muốn gọi thế nào thì gọi sao? Anh còn chưa lớn bằng ba em đâu đừng đặt tên loạn xạ."

Hoàng Minh tức đến bật cười, cô nhóc này ăn nói không chịu suy nghĩ gì hết cả. Anh buông tha hai má cô lúc rời đi còn không quên véo một cái.

"Anh là người yêu của em gọi một cái biệt danh cảm giác có tình thú lắm, em không hiểu phong tình gì cả."

"Còn nữa bé hạt tiêu, em nhìn mình xem hở chút là nổi nóng làm nũng. Còn không phải như hạt tiêu sao, vừa cay vừa nồng còn có khả năng gây nghiện đấy."

Trần Nguyệt Cầm không phục, hai má bị anh hết bóp lại véo đã đau đến nóng bừng. Cô giãy dụa muốn thoát khỏi vòng tay anh, có phải cô giống quả hồng mềm lắm rồi không hả.

"Buông em ra, anh mới không có tình thú không có hiểu phong tình. Chê em thì thả em ra ôm ôm ấp ấp cái nổi gì."

Cô giãy dụa không ngừng khiến cho Hoàng Minh mất kiên nhẫn, anh trở tay trực tiếp ném cô lên bàn làm việc áp người xuống dùng môi chặn lại cái miệng nhỏ nhắn đang luyên thuyên không ngừng làm người ta phiền cả người.

"Ưm... ưm..."

Trần Nguyệt Cầm mở to mắt nhìn tên đàn ông như con chó to xác hung hăng càn quấy môi lưỡi mình, hai tay đấm lên ngực anh liền bị anh khoá chặt lên đỉnh đầu.

Ban đầu Hoàng Minh chỉ có ý muốn ngăn cô nói chuyện dần dần nụ hôn càng mất khống chế hơn, đến khi cô gái dưới thân hô hấp dồn dập anh mới luyến tiếc gặm cắn thêm vài cái mới buông tha.

"Còn mắng anh không, hửm?"

Giọng nói anh trầm khàn ánh mắt sâu hút như muốn câu hồn cô, Trần Nguyệt Cầm liếm môi chớp chớp mắt gật đầu một câu phản bác cũng không dám hé răng.

Nhìn liền biết tên này đã động tình nếu cô còn cứng đối cứng rất có khả năng mặc kệ luôn đang ở đâu anh cũng ăn cô sạch sẽ.

Hoàng Minh ổn định lại hơi thở giúp cô chỉnh lại áo quần có chút xộc xệch, anh nhếch môi cười búng lên trán cô một cái.

"Đi thôi, không sẽ trễ hẹn với ba mẹ."

"Ò..."

Lần này cô cực kỳ ngoan ngoãn gật đầu không kì kèo gì cả, Hoàng Minh vươn tay xoa đầu cô nhìn cũng không khác xoa đầu cún là bao.

Anh có chút không hiểu được, tình yêu quá khó để lý giải. Tính tình của anh và cô như hai cực khác nhau lại vô hình chung mà hấp dẫn đối phương, trước giờ anh vẫn luôn tự tin với sức kiềm chế của bản thân nhưng hễ gặp cô là số điểm lại trở về số âm thê thảm.

Duyên phận ý trời, nghiệp đến phải gánh thôi.
Nhấn Mở Bình Luận