"Nói đi, tại sao cô lại giết chết Vy Vy?"
"Em không có, em không có làm, em không hề giết cô ấy! Xin anh, hãy tin em đi!"
"Còn dám xảo biện à? Chính mắt tôi nhìn thấy mà cô còn dám nói dối hay sao?"
Giữa một căn phòng rộng lớn, sang trọng, một người đàn ông đang khoác trên mình bộ âu phục sang trọng, thế nhưng ánh mắt của người đàn ông đó lộ rõ sự căm phẫn tột độ. Cánh tay của hẳn ta dùng sức siết chặt lấy cổ của người con gái đang nức nở thành tiếng, cả người ngã khuyu xuống sàn nhà kia.
Bạch Cẩn Phàm đôi mắt sắc lạnh, vài tia máu đỏ hẵn lên sâu trong đôi mắt của hẳn. Ngọn lửa đang bùng cháy đã hoàn toàn thiêu rụi hết toàn bộ lý trí của người đàn ông này. Hắn tức giận, phải nói là cực kì tức giận. Bạch Cẩn Phàm làm việc trên thương trường bao nhiêu lâu nay, chưa một ai nhìn thấy hẳn phát điên lên như thế.
Cánh tay của hắn càng lúc càng siết mạnh lấy chiếc cổ xinh đẹp của người con gái gương mặt đã ướt đẫm lệ kia, mặc cho người con gái ấy đáng thương đến cỡ nào, Bạch Cẩn Phàm cũng nhất định không chịu buông tha cho cô. Từng lời từng lời thốt ra đều mang theo sự giận dữ tột độ, "Bạch Sở Sở, trước đây gia đình tôi đối xử không tốt với cô hay sao? Vậy. mà cô dám ra tay giết chết Vy Vy như thế?"
Bạch Sở Sở liên tục lắc đầu, khóe môi của cô hơi mấp máy không thốt ra được thành tiếng. Nước mắt cứ lã chã rơi xuống làm cho khuôn mặt của cô trở nên ướt đẫm lệ. Từng cơn ho dữ dội cứ liên tục ập đến. Bạch Cẩn Phàm dường như muốn bóp chết cô luôn vậy. Cô muốn lên tiếng, muốn giải thích, nhưng lại không thể nói thành lời.
Bạch Sở Sở cố gảng dùng chút sức lực của mình để đẩy Bạch Cẩn Phàm ra, "Anh à, em khó thở, tha cho em đi!" Từng âm thanh đau đớn phát ra một cách khó khăn, hai hàng nước mắt lăn dài trên gương mặt của người con gái ấy. Bạch Sở Sở thều thào van xin, 'Anh Cẩn Phàm, em không làm, em thật sự không làm mà. Xin anh buông tha cho em đi!"
Bạch Cẩn Phàm hừ lạnh một tiếng, càng nhìn thấy Bạch Sở Sở bày ra cái bộ dạng như vậy, hẳn lại càng khinh bỉ, "Anh Cẩn Phàm sao? Tôi với cô trở nên thân thiết từ khi nào thế?" Bạch Cẩn Phàm tức giận mất hết khống chế, cánh tay nổi đầy gân xanh kia của hắn một lúc càng siết chặt lấy cổ của Bạch Sở Sở.
Bạch Sở Sở thấy mình sắp bị người ta bóp chết rồi, nhưng lúc này cô lại không có cách nào để phản kháng cả. Hai chân, hai tay đều như bị người ta chặt đứt hoàn toàn khỏi người của mình vậy, không cách nào cử động được.
Đúng lúc tưởng răng bản thân mình sẽ chết, thì Bạch Cẩn Phàm lại buông Bạch Sở Sở ra. Hắn đẩy mạnh cả người của cô, khiến cho Bạch Sở Sở đau đớn nẵm lụi xơ ở trên sàn nhà. Gương mặt của cô áp xuống nền đất lạnh giá ấy, nước mắt cứ tuôn ra như mưa khiến cho sàn nhà nhanh chóng bị nước mắt làm cho ướt đẫm.
Thân ảnh cao lớn của Bạch Cẩn Phàm sừng sững đứng ở trên cao, đôi mắt sắc bén như chim ưng, toàn thân toát ra khí thế lạnh lẽo khiến cho người ta phải run sợ. Trong đôi mắt của người đàn ông này lộ ra tia lạnh lẽo đến đáng sợ. Hắn nhìn chăm chăm người con gái đang đau đớn quẫn quại ở trên sàn nhà rét buốt ấy, trên người của cô chỉ mặc một chiếc váy mỏng, hai bàn tay thì dính đầy máu tươi. Không chỉ tay, cả chiếc váy màu trắng mà cô đang mặc ở trên người cũng thế, khắp nơi đều là một màu đỏ của máu.
"Bạch Sở Sở, dù không có quan hệ ruột thịt nhưng chúng ta cũng lớn lên cùng nhau, vậy mà cô sao có thể ra tay độc ác giết chết Vy Vy, người chuẩn bị trở thành chị dâu của cô chứ?" Bạch Cẩn Phàm cũng rất muốn biết, tại sao người phụ nữ này lại dám làm như vậy. Dù sao Bạch Sở Sở cũng được một tay hắn nuôi nấng, vậy mà người phụ nữ ấy lại dám làm ra chuyện này.
Bạch Sở Sở vật vã ngồi dậy, cô liên tục thở hồng hộc, đôi mắt đâm lệ đỏ hoe nhìn lên thân ảnh cao lớn của người đàn ông này. Hai cánh tay của cô bất giác siết chặt lấy chiếc váy. dính đầy máu ở trên người mình, không kìm được mà rơi nước. mắt.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!