Bạch Cẩn Phàm nhìn người con gái ở trước mặt mình rơi nước mắt, chẳng những hắn không hề động tâm, thậm chí người đàn ông như hắn còn tỏ ra khinh bỉ, hắn nhếch môi, buông lời sỉ nhục, "Một con điếm như cô khóc cái gì? Oan ức lắm hay sao mà khóc? Chẳng qua cô chỉ là thứ đĩ điếm thấp hèn mà thôi, giả bộ oan ức cái gì?"
Cánh tay của Bạch Cẩn Phàm siết mạnh lấy khuôn mặt của Bạch Sở Sở, đôi mắt của hắn vẫn lạnh lẽo như lúc ban đầu. Bạch Cẩn Phàm ung dung nói ra những lời đó nhưng lại không hề biết rằng hắn đã khiến cho người con gái ở trước mặt mình tổn thương đến mức độ nào.
Từng tiếng nấc dài của Bạch Sở Sở thút thít vang lên, "Bạch thiếu gia, tôi xin anh, đừng có sỉ nhục tôi như thế. Tôi không phải là loại người như anh nói đâu."
Bạch Cẩn Phàm sao có thể nhãn tâm nói những lời như thế với cô? Những từ ngữ nặng lời thốt lên từ miệng của người đàn ông tàn độc này mà không có lấy một chút thương xót, cảm thông nào cho người con gái ấy. Trước đây, trong miệng của Bạch Cẩn Phàm chỉ toàn là những lời đường mật, những lời dỗ ngọt mà thôi.
Nhưng sau năm năm, mọi chuyện đã hoàn toàn thay đổi. Không còn là những lời ngọt ngào, những sự dịu dàng ân cần của người đàn ông này nữa, mà chỉ là sự tàn nhãn, độc địa, đầy mỉa mai mà thôi. Trái tim của Bạch Sở Sở như nứt ra thành từng mảnh, cô có thể cảm nhận được trái tim của mình đang không ngừng rỉ máu, đang không ngừng đau nhói đến mức độ nào.
Cả người của Bạch Sở Sở hơi run lên, trong đôi mắt đầy đau thương, tuyệt vọng ấy của người con gái dâng lên một tầng sương mỏng. Đôi mắt như càng trở nên long lanh hơn, đôi mắt ấy của người con gái không khác gì những vì sao đang toả sáng rực rỡ trên bầu trời đêm ngoài kia.
Thế nhưng, ánh sao tươi đẹp ấy lại mang theo một nỗi buồn chôn giấu bao nhiêu năm nay!
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!