Bạch Cẩn Phàm cười khẩy, "Miệng nói một đăng nhưng thân thể cô lại muốn một nẻo đấy. Bạch Sở Sở, cô luôn miệng nói không muốn nhưng phía dưới đã ướt đẫm như vậy rồi, đây không phải là đang mời gọi tôi muốn cô hay sao?" Vừa nói, cánh tay hư hỏng của người đàn ông liên tục vuốt ve vùng cấm địa ở phía bên dưới.
Thân thể của Bạch Sở Sở run lên từng đợt. Người ta thường nói nếu được làm như vậy cùng với người mà mình yêu thương, chắc hẳn sẽ rất hạnh phúc. Thế sao Bạch Sở Sở lại chẳng hề vui vẻ, thậm chí cô còn vô cùng đau khổ và tuyệt vọng như thế này?"
Bạch Sở Sở cố gắng rặn ra từng hơi, "Tôi như thế nào không cần anh quan tâm, anh mau buông tôi ra, tôi không ngờ anh là tên khốn nạn như vậy đấy." Từng hơi thở nặng nề hòa cùng giọng nói mệt mỏi đầy phẫn nộ của Bạch Sở Sở.
Đáy mắt của Bạch Cẩn Phàm thoáng chốc sa sầm lại, dường như là người đàn ông này đã bị Bạch Sở Sở chọc giận. Thế nhưng khuôn mặt của hẳn đã nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ như lúc ba đầu. Cánh tay còn lại bóp chặt chiếc cằm xinh đẹp của Bạch Sở Sở, hắn chế trụ người của Bạch Sở Sở, không cho người con gái ấy có cơ hội vùng vẫy, "Khốn nạn, vậy được, tôi sẽ cho thứ phụ nữ lắng lơ như cô biết thế nào là khốn nạn thật sự!"
Bạch Cẩn Phàm không thương tiếc cúi đầu cắn mạnh da thịt của cô khiến một mảng đỏ ửng in đậm trên đó, thô lỗ và đáng sợ chính là hai từ dùng để hình dung bộ dạng của Bạch Cẩn Phàm lúc này. "Còn nữa, cô không có quyền được gọi thẳng tên tôi như thế. Miệng của cô bẩn như thế, không bao giờ xứng để gọi thẳng tên của tôi." Người đàn ông bá đạo ra lệnh.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!