Người quản lý ở đây càng hoảng sợ hơn, sắc mặt hắn ta co rúm lại, đôi chân liên tục run lên, đến đứng còn không vững nữa. Trên trán chảy đầy mồ hôi, còn sống lưng thì lạnh toát, đặc biệt là khi chứng kiến Bạch Cẩn Phàm, người đàn ông máu lạnh vô tình như ở trong lời đồn đại.
"Bạch thiếu, phải làm sao ngài mới chịu bỏ qua chuyện này ạ?" Giọng của tên quản lý kia run lẩy bẩy, như thể đang thật sự rất sợ hãi, đến thở mạnh còn không dám nữa, "Xin ngài, chỗ chúng tôi chỉ là một nơi làm ăn nhỏ thôi, mong Bạch thiếu gia đây đại nhân đại lượng, không chấp tiểu nhân mà bỏ qua cho chúng tôi. Tôi nhất định sẽ răn đe lại nhân viên của mình, không để cho những chuyện như vậy xảy ra một lần nào nữa."
Không chỉ có người quản lý này mà Bạch Sở Sở bộ dạng sống dở chết dở ở bên kia cũng đang vô cùng lo lắng. Một nỗi bất an xâm lấn tâm trí của cô, làm chân tay của Bạch Sở Sở run lên cầm cập. Thật sự rất sợ, cô sợ lần này bản thân mình sẽ mất việc mất.
Tuy Bạch Sở Sở không thích công việc này, nhưng cô cần nó để duy trì cuộc sống thực tại của mình. Cô không thể để mất công việc này được. Bởi vì ở ngoài kia, tất cả mọi người đều khinh miệt cô bởi vì Bạch Sở Sở mang tiền án tiền sự là một kẻ giết người, không một ai muốn nhận một nhân viên như thế vào chỗ mình làm được.
Chính vì thế Bạch Sở Sở mới phải căn răng chịu đựng làm việc ở đây, cắn răng chịu đựng những lời xúc phạm của Bạch Cẩn Phàm, cũng chính là người đàn ông mà cô yêu nhất kia!
Đau đớn, tổn thương, tất cả mọi thứ, Bạch Sở Sở cũng phải gắng gượng mà chịu đựng! Vì thế cô mới có thể sống tiếp, được ngày nào hay ngày đấy!
Vậy mà giờ đây, Bạch Cẩn Phàm lại muốn hủy hoại đi công việc duy trì cuộc sống của cô hay sao?
Bạch Cẩn Phàm im lặng trong chốc lát, hắn cong môi nhìn về phía của Bạch Sở Sở, những ngón tay đập đập lên bàn tạo nên những âm thanh cốc cốc, "Muốn tôi bỏ qua cũng được thôi. Nhất định phải khiến cho cô ta cam tâm nghe theo lệnh của tôi, tôi nói gì cô ta cũng nhất định phải tuân thủ, không một lời cãi lại. Nếu không, đừng có trách tôi không báo trước."
"Dạ, tôi biết ạ, xin Bạch thiếu gia yên tâm. Tôi xin cam đoan lần sau ngài đến đây nhất định nhân viên này của chúng tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời ngài." Tên quản lý tới tấp gật đầu cảm ơn người đàn ông đang gác chân lên ghế, rồi hắn nhanh chóng nhìn về phía của Bạch Sở Sở, đánh mấy cái vào người của cô, "Cô còn không nhanh cảm ơn Bạch thiếu gia vì đã không làm lớn chuyện này đi mau lên."
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!