Hại chết người con gái hắn yêu, tất nhiên phải trả một cái giá thật đắt rồi!
Bạch Sở Sở đã mấy lần nộp đơn kháng cáo, nhưng lần nào cũng bị toà án bác bỏ. Không những thế, lại chẳng có một luật sư nào chịu tiếp nhận một thân chủ giống như cô cả! Một phần là vì không có tiền, và hơn thế nữa, bọn họ cực kỳ sợ thế lực ở trong tay của Bạch Cẩn Phàm!
Kháng cáo vô hiệu, Bạch Sở Sở chỉ có thể cần răng chịu nỗi oan ức mà vùi dập tuổi xuân của mình ở trong tù mười năm liền!
Chẳng mấy chốc mười năm đã trôi qua! Nhanh thật! Chớp mắt một cái cũng đã mười năm rồi nhỉ?
Thời gian như một chiếc đồng ý sinh học của con người vậy, một khoảng thời gian đã trôi qua. Cứ nghĩ là thật lâu, nhưng lại chẳng ai ngờ được răng khoảng thời gian mười năm lại trôi qua nhanh đến như thết
Mười năm qua, người đàn ông tên Bạch Cẩn Phàm kia càng ngày càng thành danh. Giờ đây, tiếng nói của người đàn ông này đang lan rộng trên khắp cả giới kinh doanh, vị thế của người đàn ông này càng ngày càng khiến cho người ta phải kiêng nể. Sự nghiệp của Bạch Cẩn Phàm mấy năm nay lên như diều gặp gió, công ty của hẳn ngày càng phát triển, các chi nhánh mọc lên khắp nơi cả ở trong nước và ở nước ngoài.
Thành công là như thế, nhưng tình trường của Bạch Cẩn Phàm lại hoàn toàn trái ngược với sự nghiệp. Liên tiếp dính tin đồn với mấy cô người mẫu, siêu sao, thế nhưng chỉ hẹn hò một vài hôm là hai người bọn họ lại chia tay nhau rồi. Tình cảm lận đận thật khiến cho người ta khó hiểu, Bạch Cẩn Phàm rõ ràng là một người đàn ông đang vô cùng thành công, nhưng đường tình duyên lại lận đận đến như vậy.
Có lẽ trong lòng hắn có người phụ nữ nào hay là không một ai bên hắn được lâu?
Người ta rất tò mò về điều này, nhưng lại không một ai có thể biết rõ chính xác được nguyên nhân là vì đâu.
Trong tay có sự nghiệp, liệu Bạch Cẩn Phàm có còn nhớ đến bản thân của mình vẫn còn một đứa em gái đang ở trong tù hay không? Hay là hắn đã quên từ lâu rồi?
Bạch Sở Sở, cái tên cấm ky không một ai dám nhắc đến ba chữ ấy ở trước mặt của Bạch Cẩn Phàm. Cho dù là mười năm đã trôi qua nhưng dường như nỗi hận thù vẫn khắc sâu ở trong lòng của hắn, vẫn không thể nào dứt ra được. Hận không thể giết chết hung thủ hại Vy Vy, hận không thể để người phụ nữ tội ác tày trời kia ngồi trong tù mục xương, Bạch Cẩn Phàm thật sự rất bực dọc.
Hôm nay, ngày Bạch Sở Sở được thả ra ngoài, cái ngày mà cô được trả lại tự do cuối cùng cũng đã đến!
Hạn tù mười năm đã kết thúc, trên tay của Bạch Sở Sở xách một chiếc túi màu đen, ánh mắt hơi sâu lại, hai hàng mi dài cong vút nhìn về phía trước. So với mười năm về trước, Bạch Sở Sở của hiện tại cứ như biến thành một con người khác vậy đấy! Trông người con gái đáng thương ấy có vẻ như đã gầy hơn, cả người gầy guộc nhô cả xương ra ngoài. Gương mặt tái nhợt kia hốc hác trông thật xót xa!
Từng bước chân nặng nề của người con gái cứ tiến về phía trước, đôi mắt long lanh như hai viên ngọc khắc sâu hai chữ tuyệt vọng, cuộc đời của cô bây giờ chẳng khác gì đang chìm ở bên trong địa ngục đen tối, không có cách nào thoát ra được.
Trước khi từ dã nơi bao quanh bởi những thanh song sắt kia, một nữ quản ngục có nói với cô, "Tu dưỡng cho tốt, cô còn trẻ, có thể làm lại từ đầu! Đừng bao giờ khiến bản thân của mình trở lại nơi này một lần nữa!" Cô ấy võ vai cô, từ từ khuyên nhủ.
Bạch Sở Sở biết là nữ quản ngục đó có ý tốt, cô ấy cũng chỉ hy vọng Bạch Sở Sở có thể làm lại cuộc đời của mình, đừng bao giờ trở lại nơi ngục tối như thế này nữa. Thế nhưng ở trong lòng của Bạch Sở Sở, một nỗi chua xót bỗng dưng dâng lên. Suốt những năm qua, nỗi đau cùng sự oan ức mà cô phải trải qua gần như đã gặm nhấm trái tim của cô, làm trái tim đang đập trong lồng ngực của cô chẳng còn sức sống nữa.
"Tôi biết rồi!" Bạch Sở Sở cúi đầu theo lễ cảm ơn nữ quản ngục kia một câu. Trên khuôn mặt ấy của người con gái không bộc lộ ra một chút cảm xúc nào cả nhưng trong lòng của cô lúc bấy nhiêu như có hàng vạn con dao lao tới muốn căn xé lấy cô. Nỗi đau ăn mòn đến hết cả lý trí, thậm chí Bạch Sở Sở còn nghĩ đến chuyện giải thoát cho bản thân của mình.
Từng bước chân sải dài trên góc phố tấp nập người qua ¡. Bạch Sở Sở cứ tiến thẳng về phía trước, cô cũng không biết mình đang đi đâu, cũng không biết bản thân của mình phải đi về đâu đây nữa? Nhà sao? Cô đã không còn một mái ấm gọi là nhà từ hai năm về trước rồi. Ba mẹ đoạn tuyệt quan hệ, người đàn ông cô yêu nhất tự tay tống cô vào trong tù, còn gì có thể tuyệt vọng hơn.
Bạch Sở Sở khao khát có một cuộc sống gia đình hạnh phúc, nhưng điều đó đã hoàn toàn rơi vào sâu trong ảo mộng rồi, không bao giờ trở thành hiện thực nữa!
'Trên đường, tiếng còi xe vang lên inh ỏi! Đây chính là giờ mà mọi người trở về nhà sau khi kết thúc một ngày mệt mỏi. Nhưng tiếng còi xe có tấp nập đến đâu chúng cũng đã thưa thớt dần. Cuộc vui nào cũng có lúc phải lụi tán thôi!
Con đường tấp nập bỗng trở nên lặng thinh! Xe cộ đã thưa thớt dần, nay chỉ còn có vài chiếc!
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!