Nói đến chủ đề này, Đường Hạo hiển nhiên có chút hứng thú vì vậy anh ta đặt cái chén trong tay xuống: “Tôi muốn biết người phụ nữ nào lọt vào mắt cậu?”Mục Thịnh Hi cũng thu chân trở lại: “Đúng vậy, tôi còn tưởng cả đời này cậu sẽ không ăn thịt nữa!”“Ha ha ha...” Dụ Bách Hàn trong nháy mắt tìm thấy một chủ đề hứng thú, cười như một con hồ ly: "Nam Cung, nói mau, là loại phụ nữ gì?”Nam Cung Dạ cầm ly rượu dừng lại một lúc, nhanh chóng nghĩ xem Lãnh Nhược Băng là loại phụ nữ như thế nào, đột nhiên anh chợt nhận ra anh không thể tìm được từ thích hợp để hình dung về cô.Nói cô thanh khiết nhưng cô lại có chút ung dung, đầy mê hoặc; Nói cô tao nhã nhưng dù sao cô cũng có dáng vẻ xinh đẹp như vậy; Nói cô ấy nhỏ nhắn, mềm mại, nhưng suy cho cùng cô vẫn rất quật cường; Nói cô ấy giống thiên sứ nhưng cách cô thể hiện lại vô cùng tàn nhẫn; Nói cô tùy tính nhưng khi làm việc lại vô cùng nghiêm túc.Đúng thật cô lúc cứng rắn lúc dịu dàng, vừa chính vừa tà, thật sự không có từ nào để hình dung.Thấy Nam Cung Dạ không trả lời, Dụ Bách Hàn vội vàng: “Không phải là cậu vẫn còn muốn giấu chúng tôi chứ?”Trước đây Nam Cung Dạ có phụ nữ kiểu gì cũng sẽ hào phóng đưa đến giới thiệu với mọi người, chưa bao giờ thấy anh chần chừ như vậy.Nam Cung Dạ đưa mắt nhìn mấy người đang chờ đợi, khó khăn thốt lên vài từ: “Một người...!phụ nữ đặc biệt.”“Cắt!” Mấy người đồng thời cười lạnh, rõ ràng họ đều cho rằng anh đang trả lời qua loa lấy lệ cho có mà thôi.Nam Cung Dạ cảm thấy oan uổng nhưng không thèm giải thích, anh không có thói quen giải thích cho người khác.
Thế là nhíu nhíu mày, tiếp tục lạnh lùng.Một lát sau, Dụ Bách Hàn nói: “Việc này Lam Khê không biết đúng không? Hơn nữa Lam Khê cũng chờ cậu nhiều năm như vậy, tâm tư của cô ấy về cậu chúng tôi đều biết, cậu thấy sao?”“Không nghĩ gì cả, tôi với cô ấy không thích hợp.” Nam Cung Dạ lạnh lùng đặt chén xuống, anh không muốn nói thêm về vấn đề này.Anh lớn lên cùng Úc Lam Khê, từ lâu đã coi cô như người thân.
Cô là một người có phẩm hạnh và thanh lịch, là một người phụ nữ tốt nhưng một người phụ nữ tốt chưa chắc đã phù hợp với Nam Cung Dạ, cô gái đứng bên cạnh anh nhất định phải có dũng khí và khả năng đứng trong gió đao mưa tên chứ không phải mù quáng nép vào vòng tay che chở của anh hết lần này đến lần khác, anh không có thời gian, cũng không có lòng như vậy.Anh chưa tìm thấy một người phụ nữ có thể sát cánh cùng anh.Sau khi ngồi một lúc, Nam Cung Dạ đứng dậy rời khỏi Phượng Hoàng Đài.
Sau đêm qua, thân thể anh rất nhớ cô, trong lòng như có vạn con kiến chạy qua chạy lại thôi thúc anh trở về biệt thự Nhã Các.“Dạ thiếu, đi đâu vậy?” Trên xe, Quản Vũ hỏi.“Nhã Các.” Sau khi lạnh lùng nói ra hai chữ, Nam Cung Dạ dựa vào chỗ tựa lưng, nhắm mắt nghỉ ngơi.“...” Quản Vũ chần chờ một chút rồi khởi động xe.
Sở dĩ phải chần chừ vì Dạ thiếu chưa từng liên tục qua đêm với một phụ nữ.
Anh không phải là người ham muốn, đương nhiên không có thói quen hàng đêm chơi gái.
Một lần nữa anh ta cảm thấy Lãnh tiểu thư rất đặc biệt, Dạ thiếu trong một ngày đã phá lệ cho cô nhiều lần.Khi trở về Nhã Các đã là đêm khuya, nhìn thấy đèn trong phòng của Lãnh Nhược Băng vẫn sáng, Nam Cung Dạ cảm thấy yên tâm, mặc dù anh biết cô không đợi anh.Giao áo khoác cho người hầu, Nam Cung Dạ đi thẳng lên lầu, đẩy cửa bước vào phòng Lãnh Nhược Băng.Dưới ánh đèn hơi vàng, người phụ nữ đang dựa vào bàn vẽ tranh một cách nghiêm túc, ánh mắt tập trung vẽ nên một bức tranh tuyệt đẹp.Một lúc sau, hương thơm nhẹ như hoa cúc từ người cô len lỏi vào mũi anh, Nam Cung Dạ cảm thấy toàn thân nóng lên....