Lãnh Nhược Băng mạnh mẽ kiềm chế xung động muốn một chiêu giết ông ta, sau đó cười duyên với Lạc Hành: "Ngài Lạc, ngưỡng mộ đã lâu.”Sau một thoáng kinh ngạc, Lạc Hành trở lại bình thường, dù sao mỹ nhân ở trước mắt mà ông ta lại là ông trùm háo sắc, nghi ngờ lúc trước lập tức tan thành mây khói.Ông ta nhanh chóng suy nghĩ trận lửa lớn năm đó hung mãnh như thế nào ông ta hiểu rõ hơn ai hết, lúc ông ta rời đi đã khóa tất cả các cửa, một cô gái mười ba tuổi yếu ớt sao có thể thoát ra ngoài được.
Mặc dù sau này không tìm được thi thể của cô nhưng ông đã lục tung toàn bộ Long Thành cũng không tìm được cô, có lẽ cô đã hóa thành tro trong đám lửa.Mặc dù người phụ nữ xinh đẹp trước mặt này trông có phần giống với con nhóc khi đó nhưng khí chất hoàn toàn khác biệt.
Con nhóc đó yếu đuối, sợ hãi chỉ biết khóc mà người phụ nữ trước mắt khí thế cường đại, tao nhã, quyến rũ, đứng thẳng như một gốc cây Bạch Hoa.Sắc tâm Lạc Hành nổi lên, hai mắt phượng cười híp lại như một con cáo già, bất kể một người đàn ông nào bị người phụ nữ xinh đẹp như vậy nói ngưỡng mộ đã lâu trong lòng đều sẽ lâng lâng, chưa kể ông ta còn là một người đàn ông háo sắc.Lãnh Nhược Băng trở về với một nụ cười tao nhã: “Ngài Lạc, đây là danh tiếp của tôi, sau này xin chiếu cố.”Lạc Hành cười híp mắt nhận lấy danh thiếp mà Lãnh Nhược Băng đưa cho, giây lát sau ông ta liền cảm thấy có lòng nhưng không có can đảm.
Tin tức của ông ta rất nhanh nhạy, có tin đồn ở Nam Cung quan hệ giữa Lãnh Nhược Băng và Nam Cung Dạ không tầm thường nhưng cụ thể là quan hệ như thế nào không ai dám chắc.
Ông ta không ngu, mặc kệ bọn họ có quan hệ gì thì người của Nam Cung Dạ ông cũng không dám động vào.Thế là ông ta cố gắng nuốt nước bọt tiết ra bởi sắc tâm, nở một nụ cười lấy lòng: “Thì ra là Lãnh tiểu thư, vinh hạnh vì được gặp mặt.”“Ngài Lạc, vinh hạnh vì được gặp mặt.” Trên mặt Lãnh Nhược Băng mang theo nụ cười tao nhã nhưng trong mắt lại lóe lên sự căm hận và sát ý mạnh mẽ.“Ờm...!Lãnh tiểu thư ở đâu, có muốn tôi tiễn một đoạn đường không?” Lạc Hành tiếp tục lấy lòng.“Không cần, tôi tự đón xe là được.” Lãnh Nhược Băng nhàn nhạt cười, nói một cách đầy ẩn ý: "Ngài Lạc, sau này có cơ hội gặp mặt.”Nói xong Lãnh Nhược Băng nhấc cặp đùi xinh đẹp, ưu nhã bước ra ngoài.Lạc Hành nheo lại đơn mắt phượng, bước ra ngoài ngay lập tức.
Sau khi Lãnh Nhược Băng lên taxi ông ta cũng dặn dò tài xế: "Đi theo cô ta!”Ông ta muốn biết rõ quan hệ giữa cô và Nam Cung Dạ để có thể quyết định dùng thái độ gì đối với cô.Lãnh Nhược Băng không hề ngoảnh lại, lấy trong cặp ra một chiếc gương trang điểm, có vẻ như đang trang điểm nhưng cô đã thu hết mọi cử động của Lạc Hành vào trong gương.
Cô vẫn im lặng, khóe miệng cong lên một vòng cung lạnh lùng.
Cô chỉ muốn khơi dậy sự tò mò của ông ta và dẫn ông ta đến biệt thự Nhã Các để ông ta biết mối quan hệ của cô và Nam Cung Dạ.
Rõ ràng ông ta đã rơi vào bẫy, rất tốt.Xe đi qua một nửa thành phố và đến biệt thự Nhã Các.
Lãnh Nhược Băng ưu nhã xuống xe, điềm nhiên đi vào, cười chào hỏi quản gia, quản gia vội vàng tiến lên cầm lấy túi trong tay ân cần hỏi han.“Cô ta thật sự là người phụ nữ mà Nam Cung Dạ mới bao nuôi, đi thôi.” Lạc Hành ra lệnh cho tài xế, khóe miệng khẽ cong thành một vòng cung đắc ý.
Ông ta quyết định tạo mối quan hệ tốt với Lãnh Nhược Băng, cô giúp ông thổi gió bên tai còn hiệu quả gấp mười lần việc tặng quà cho Nam Cung Dạ.Lãnh Nhược Băng quay đầu nhìn xe của Lạc Hành đã đi xa trong lòng cũng cảm thấy rất vừa ý.
Lạc Hành, tôi sẽ từng bước dẫn ông vào cửa địa ngục, chờ xem!.