Vào lúc Nam Cung Dạ đóng cửa, Lãnh Nhược Băng lạnh lùng mở mắt.
Cô cố gắng gượng dậy uống hai viên thuốc tránh thai.Cô rất bình tĩnh cũng không có bất kỳ lời oán trách nào.
Vì không có tình yêu nên không thể mong đợi người đàn ông này sẽ thương tiếc cô, cô nên biết ơn vì anh đã không làm điều gì đó biến thái bởi đã là quan hệ bao nuôi thì không thể nói đến hai từ tôn nghiêm và địa vị, có biết bao tình nhân bị kim chủ coi là vật làm họ thỏa mãn mà đối xử đầy bạo lực, so ra thì Nam Cung Dạ vẫn tốt chán.Ngoại trừ việc từ bỏ tôn nghiêm, cô cũng không cảm thấy tồi tệ đến mức không thể chịu đựng được.
Cô là người đã từng sống giữa ranh giới của sự sống và cái chết nên nỗi đau này không là gì so với sức chịu đựng của cô.Nghỉ ngơi một lát, cô xuống giường rồi đi vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo gọn gàng rồi ngồi vào bàn làm tiếp mô hình của khách sạn Đế Hoàng.
Không có gì quan trọng bằng kế hoạch trả thù của cô.Khi Nam Cung Dạ bước xuống cầu thang, tâm tình anh cũ bực bội và không tập trung vẫn như vì vậy anh đã lái xe đến Phượng Hoàng Đài.Dụ Bách Hàn là một người thích náo nhiệt, hiếm khi Nam Cung Dạ chủ động đến với anh nên anh rất vui mừng gọi điện rủ Mục Thịnh Hi tới.
Cả ba mở một phòng riêng và uống một chút rượu.Nam Cung đến đây là để trút bỏ mọi buồn bực trong lòng nên không nói nhiều, sắc mặt trông cũng không dễ coi, anh uống từng ly rượu đỏ.Mục Thịnh Hi cũng là người kiệm lời như vàng nên không nói nhiều, nhìn từ mọi góc độ đều toát ra vẻ lạnh lùng, khó gần.Dụ Bách Hàn không vui: "Không phải chứ Nam Cung, không phải là cậu đến tìm niềm vui ở chỗ tôi sao? Sao nãy giờ không nói lời nào chỉ tập trung uống rượu thế?"“Tâm trạng không tốt.” Nam Cung Dạ thờ ơ đáp.“Tâm trạng không tốt?” Dụ Bách Hàn ngạc nhiên nhìn Nam Cung Dạ: “Cậu là người không bao giờ bộc lộ cảm xúc của mình vậy mà nay lại nói là tâm trạng không tốt.
Cuối cùng là có chuyện gì xảy ra vậy?”Mục Thịnh Hi cũng ngạc nhiên nhìn Nam Cung Dạ, chờ đợi câu sau của anh.Ngày thường Nam Cung Dạ coi trọng nhất là gặp chuyện vẫn phải bình tĩnh cho nên không để lộ cảm xúc ra bên ngoài, người bình thường khó có thể hiểu thấu cảm xúc của anh.
Vậy mà hôm nay anh lại đột nhiên thẳng thắn nói rằng tâm trạng không vui, điều này khiến người khác kinh ngạc.Lông mày Nam Cung Dạ cau lại suy tư một lát rồi thốt ra vài từ: "Thật khó nói."Anh thực sự không biết phải nói gì, anh không thể diễn tả cảm xúc của mình.
Anh cũng cảm thấy khi anh nói chuyện đó ra họ sẽ cười nhạo, bởi người luôn lạnh lùng và quả quyết như anh lại có những suy nghĩ tầm thường này, ngay cả bản thân anh cũng cảm thấy khó chịu với chính mình.Anh chưa bao giờ vướng bận bất cứ điều gì.
Trên thương trường, anh lãnh đạm và cương quyết, nói một là một hai là hai không ai dám trái.
Đối xử với phụ nữ từ trước đến nay cũng không dây dưa dài dòng, khi nào nên đưa tiền sẽ đưa tiền, khi nào nên vứt sẽ vứt bỏ mà tâm tình không mảy may dao động.
Thế nhưng Lãnh Nhược Băng này thực sự đã khiến tâm trí anh đảo loạn, chết tiệt.“Ha ha.” Dụ Bách Hàn cười mơ hồ: “Với kinh nghiệm yêu đương nhiều năm của tôi, Nam Cung cậu chắc chắn là bị một người phụ nữ làm cho tâm tình khó chịu.”"..." Nam Cung Dạ không nói gì ngầm đồng ý.Mục Thịnh Hi cau mày lạnh lùng nhìn Nam Cung Dạ: "Nam Cung, bị một người phụ nữ làm hao tâm tốn sức đối với cậu không phải chuyện tốt.""..." Nam Cung Dạ vẫn không lên tiếng, đương nhiên anh hiểu đạo lý này."Cậu đã quên nguyên tắc của mình rồi sao? Khi có chuyện gì làm cậu khó chịu cậu sẽ nhanh chóng cắt bỏ mớ hỗn độn đó." Mục Thịnh Hi mạnh dạn nói: "Đàn bà ấy à, không đáng để cậu bận tâm đâu, nếu cậu cảm thấy không thể khống chế nổi vậy liền dứt khoát vứt bỏ, hoặc đơn giản là giết.”.