Trong nháy mắt trong lúc Lãnh Nhược Băng đang cân nhắc, một bàn tay cường tráng với khớp xương rõ ràng nhanh chóng bắt lấy cái ly, giọng nói lạnh lùng của Nam Cung Dạ vang lên: "Mục Thịnh Hi, cậu muốn làm gì?"Dưới áp lực lạnh lẽo của Nam Cung Dạ, Mục Thịnh Hi cuối cùng cũng bình tĩnh lại: "Không có gì, chỉ là muốn thử kỹ năng của cô Lãnh."Mục Thịnh Hi đã từng trải qua vô số trận chiến nên khứu giác cực kỳ nhạy bén với việc sát phạt, tại thời điểm Lãnh Nhược Băng bắt lấy sợi dây chuyền anh liền nhìn ra vài manh mối nhưng Lãnh Nhược Băng che giấu rất tốt, anh muốn thử cô không ngờ lại chọc giận Nam Cung Dạ, anh đoán không sai, Nam Cung Dạ đối xử với người phụ nữ này rất đặc biệt.
Chính bởi vì đặc biệt nên mới càng nguy hiểm.“Đừng nhiều chuyện!” Giọng nói của Nam Cung Dạ không cao nhưng như có lực xuyên thấu, nó xuyên qua xương tai của Mục Thịnh Hi như một mũi tên.Truyện được đăng bởi BoboTaotao trên , mọi web khác đều là ă.n c.ắ.pTheo giọng nói, chiếc ly trong tay Nam Cung Dạ bay ra như một mũi tên và mục tiêu là Mục Thịnh Hi.
Mục Thịnh Hi không ngờ Nam Cung Dạ sẽ ra tay với mình nên không hề chuẩn bị trước, khi phản ứng lại thì chiếc ly đã bay tới trước mặt nên vội vàng né tránh.
Chiếc ly lướt qua chóp mũi của Mục Thịnh Hi rồi đâm thẳng vào vách tường, vỡ tan.“Nam Cung, cậu muốn trở mặt với tôi vì phụ nữ sao?” Mục Thịnh Hi lạnh lùng ngồi dậy nhìn Nam Cung Dạ với ánh mắt sắc lạnh.“Cảnh cáo cậu, cậu nên biết rằng tôi không thích người khác xen vào chuyện của mình.” Đây là Nam Cung Dạ, anh phải có quyền kiểm soát mọi chuyện, không ai có thể xen vào kể cả là anh em tốt.Mục Thịnh Hi chán nản gật đầu, ngả người vào ghế sô pha, không nói nữa.Lãnh Nhược Băng ngồi an tĩnh, vô cảm, mặt không thể hiện cảm xúc như mọi người mong đợi.
Không có vẻ gì sợ hãi, tức giận hay nũng nịu như thể tất cả mọi chuyện đều không liên quan đến cô.Dụ Bách Hàn thực sự ngưỡng mộ một người phụ nữ không chút sợ hãi như vậy.
Anh đã tiếp xúc qua hàng ngàn phụ nữ nhưng chưa từng có người phụ nữ nào có khí chất sáng ngời như vậy.Không khí trong phòng có chút ngượng ngùng mất tự nhiên vì chuyện vừa rồi.“Tôi vào phòng vệ sinh một chút.” Lãnh Nhược Băng thì thầm với Nam Cung Dạ.“Ừ.” Nam Cung Dạ khẽ gật đầu, nét mặt vẫn lạnh như băng.Sau khi Lãnh Nhược Băng rời đi, Mục Thịnh Hi kiên quyết nói: "Nam Cung, người phụ nữ này có quá nhiều bí ẩn, không thể giữ lại!"Mặc dù vừa rồi náo loạn không thoải mái nhưng người anh em tốt sẽ không so đo những điều tầm thường này, Mục Thịnh Hi vẫn lo lắng cho Nam Cung Dạ.“Việc riêng của tôi, tôi tự có biện pháp của riêng mình, chuyện lần này tôi không muốn có lần sau nữa.” Nam Cung Dạ hiểu lòng tốt của Mục Thịnh Hi nhưng hiểu là hiểu, anh không bao giờ cho phép người khác xen vào chuyện của mình.Trên thực tế anh đương nhiên biết rằng Lãnh Nhược Băng có quá nhiều bí mật.
Để cô ở bên cạnh có thể tiềm ẩn những nguy hiểm không rõ nhưng trước mắt những gì anh cảm thấy là tất cả những bí ẩn của Lãnh Nhược Băng không làm hại anh và anh cũng không cảm thấy ý thù địch từ cô.
Vì vậy anh không muốn kết án tử hình cô.“Ồ, tự giải quyết cho tốt.” Mục Thịnh Hi bất lực thở dài sau đó dựa lưng vào ghế sô pha.Nam Cung Dạ thờ ơ cúi đầu không nói gì, khí lạnh bao trùm khiến người ta khó đoán được anh đang nghĩ gì.Lãnh Nhược Băng bước vào phòng tắm, nhìn gương sửa sang lại tóc rồi thở phào nhẹ nhõm.Vừa rồi thật sự rất nguy hiểm, nếu không phải Nam Cung Dạ ra tay kịp thời cô sẽ bị lộ chuyện mình đã giấu thực lực.
Cô không thể đoán được Nam Cung Dạ sẽ phản ứng thế nào sau khi biết chuyện này.
Từ lâu cô đã nghe nói đến thủ đoạn của anh tàn bạo và khát máu, nếu anh biết cô tiềm ẩn nhiều nguy hiểm rất có thể sẽ dứt khoát loại bỏ cô, vậy thì kế hoạch trả thù của cô sẽ thực hiện thế nào?.