Áp suất không khí trong xe rất thấp vây lấy Nam Cung Dạ làm trung tâm, khí lạnh phân tán bốn phía, toàn bộ không gian như bị đóng băng.Lãnh Nhược Băng đã nhìn thấy đủ loại cảnh tượng kinh hãi nhưng cô vẫn không thể vượt qua nỗi sợ đối với Nam Cung Dạ, anh có thể lạnh lùng đến nỗi khiến người ta lạnh cóng xương.Bàn tay Lãnh Nhược Băng tay buông lỏng, rồi lại nắm chặt, cuối cùng thu hết can đảm thì thầm: "Ngài Nam Cung, tôi...”“Bây giờ tôi không muốn nghe!” Nam Cung Dạ thô bạo ngắt lời cô.Kết quả là chiếc xe trở lại bầu không khí im lặng đến tang thương.Quản Vũ lặng lẽ bật máy sưởi điều hòa không khí ở mức tối đa nhưng vẫn không tự chủ được mà rùng mình.Khi đến biệt thự Nhã Các, Nam Cung Dạ vẫn đang nhắm mắt, anh không hề thay đổi tư thế hay biểu cảm trong suốt quãng đường.
Anh không xuống xe, Lãnh Nhược Băng cũng không dám xuống xe, Quản Vũ cũng không dám thúc giục.
Thực sự cảm thấy không thể chịu được áp lực của không khí lạnh lẽo Quản Vũ một mình xuống xe, kính cẩn đứng bên cạnh xe tùy thời chờ lệnh.Trong xe chỉ còn lại có Nam Cung Dạ và Lãnh Nhược Băng, Lãnh Nhược Băng cảm thấy áp suất không khí càng nặng nề, lạnh lẽo đến cực độ.Dù sao thì cô cũng là người từng trải sinh tử sẽ không lúc nào thụ động chịu đựng, vì vậy thật lâu sau cô mới ngập ngừng phá băng: “Ngài Nam Cung, nếu như anh đồng ý cho tôi một cơ hội giải thích, tôi nghĩ tôi có vài điều muốn nói với anh.”“...” Nam Cung Dạ im lặng nửa giây, cúi đầu mở miệng: "Về phòng của cô đi.” Từ đầu đến cuối anh không thèm mở mắt, cũng không đổi tư thế.Lãnh Nhược Băng biết anh đang điều chỉnh cảm xúc, kìm nén cơn tức giận, không nên chọc tức anh cho nên ngoan ngoãn xuống xe, trở về phòng của mình.Sau khi trở về phòng, cô không biết phải làm gì, cũng không thể đoán được Nam Cung Dạ sẽ đưa ra quyết định gì, cô phải đợi.
Nhưng cô không phải cừu non chờ chết, nếu như anh không quyết định giữ cô cô sẽ liều mạng mở một con đường máu rời khỏi Nhã Các.Vũ khí cô sử dụng tốt nhất là súng và phi đao.
Lúc này cô không có khả năng lấy được súng, cô đã chuẩn bị một con dao gọt hoa quả cho mình.
Cô đặt con dao ở góc bàn, nơi cô có thể nhanh chóng chạm vào nó.Từ sau khi tách ra trên xe, Nam Cung Dạ không có về phòng của cô nhưng cũng chưa rời khỏi Nhã Các, cô không biết anh đang ở phòng nào.
Cô vẫn luôn chờ anh.Mãi đến đêm khuya.Nam Cung Dạ một mực ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách nhắm mắt suy nghĩ, tay phải gõ nhịp nhàng lên mặt bàn, mặt không biểu cảm khiến người ta không thể đoán được anh đang suy nghĩ gì, càng đoán không ra tiếp theo anh sẽ làm gì.Quản Vũ yên lặng đứng trước mặt anh không dám nhúc nhích, anh biết Dạ thiếu không thích bị quấy rầy khi đang suy nghĩ.
Cứ như vậy đứng cho đến khi rạng sáng.Cuối cùng Nam Cung Dạ mở mắt.
Ngay lúc mở mắt ra Quản Vũ thấy đáy mắt anh lắng đọng như giếng cổ, không có dấu vết gợn sóng, sâu không thấy đáy.Sau đó Nam Cung Dạ nhặt khẩu súng lục đen trên bàn, đứng dậy, bước lên cầu thang một cách có tiết tấu.Tim Quản Vũ nhảy lên tận cổ họng, Dạ thiếu thật sự định giết cô Lãnh tiểu thư?Mặc dù màn biểu diễn của Lãnh Nhược Băng tối hôm qua khiến người ta cảm thấy cô là một kẻ nguy hiểm, Nam Cung Dạ giết cô để tránh những rắc rối sau này cũng không sao, nhưng nếu thật sự giết cô, Quản Vũ sẽ cảm thấy hơi tiếc dù sao một người tuyệt vời như thế cả đời khó có thể gặp lại.Lãnh Nhược Băng vẫn chưa ngủ, đôi tai nhạy cảm đang chú ý đến động tĩnh bên ngoài, nghe thấy tiếng bước chân của Nam Cung Dạ cô nhanh chóng đứng dậy hướng về phía cửa, tay phải rất gần con dao gọt hoa quả trong góc của cái bàn..