Quản Vũ đã đứng ở phòng khách đợi một hồi, nhất thời không dám ngủ để đợi tiếng súng đau lòng vang lên, nhưng đợi đến trời hửng sáng cũng không đợi được tiếng súng, ngược lại lại chờ được Nam Cung Dạ tinh thần sảng khoái.Anh thay một bộ quần áo mới sạch sẽ, mạnh mẽ bước xuống cầu thang lạnh lùng nhìn anh ta một cái: “Đứng đần ra đây làm gì?”A? Quản Vũ có chút bó tay nghĩ không ra nhìn Nam Cung Dạ trên tầng, vậy có nghĩa là tôi không cần lo lắng việc sau khi ngài giết Lãnh tiểu thư xong sẽ cảm thấy khó chịu, chờ ngài ở đây để giải quyết những chuyện tiếp theo đúng không.Nam Cung Dạ không có thời gian để đoán suy nghĩ của anh, quay sang căn dặn quản gia: "Đêm qua cô ấy rất mệt nên đừng đánh thức cô ấy, chuẩn bị đồ ăn chờ cô ấy tỉnh thì đem lên.”“Vâng.” Quản gia cung kính gật đầu sau đó nhanh chóng căn dặn cho người hầu chuẩn bị đi.Đêm qua mệt mỏi? Đừng đánh thức? Chuẩn bị đồ ăn?Mẹ nó, Quản Vũ chỉ muốn chửi thề.
Nghĩ thầm không biết Dạ thiếu ngài náo loạn cái gì, tối hôm qua còn âm u lạnh lẽo, sát ý dày đặc khiến cho anh nơm nớp lo sợ ngây ngốc đứng đây cả đêm chờ lệnh, nhưng hóa ra Dạ thiếu ở bên trên mây mưa say trong hương mê!Thấy Quản Vũ đang đần người, Nam Cung Dạ càng không thích: "Đứng ngây ngốc làm gì, nên làm gì thì làm đi!”“...!Vâng.” Quản Vũ đặc biệt ủy khuất cúi đầu sau đó xoay người rời khỏi phòng khách, tại sao phải đi? Hôm nay là cuối tuần, anh phải ngủ bù!Tự mình ngồi vào trên ghế sa lon, Nam Cung Dạ lại bắt đầu nhíu mày suy tư.
Tối hôm qua thẩm vấn Lãnh Nhược Băng vẫn không kỹ, cho dù tất cả những gì cô nói đều là sự thật vậy tại sao cô lại liều lĩnh cứu cô gái bị bắt cóc? Trong mắt anh cô không giống một người thích tọc mạch vào chuyện người khác hoặc dũng nghĩa cứu người.Nghĩ vậy anh nhanh chóng bấm gọi cho Quản Vũ: "Đi tìm hiểu chi tiết cô gái bị bắt cóc đêm qua."Qua d.t.r.u.y.e.n ủng hộ BoboTaotao, mọi web khác đều là a.n.c.a.pQuan Vũ đang chuẩn bị ngủ bù thì nhận được điện thoại của Nam Cung Dạ đành mặc lại áo khoác, ấm ức rời khỏi biệt thự.Sau khi căn dặn Quản Vũ xong, Nam Cung Dạ lại gọi cho Mục Thịnh Hi: "Chuyện tối hôm qua của cô gái kia là sao?”Mục Thịnh Hi nói không dông dài, gọn gàng mà linh hoạt: "Cô gái sống trong một khu ổ chuột với ba.
Gần đây ba cô ta bị bệnh nặng.
Để có tiền chữa trị cho ba, cô ta đã vay nặng lãi của một người nhưng không trả được khoản định kỳ nên bị cưỡng ép bắt cóc.”“Chỉ đơn giản như vậy?” Nam Cung Dạ nhăn mày.“Đúng vậy, lai lịch cô gái đó rất đơn giản, không có vấn đề gì.”Nam Cung Dạ cảm thấy khó hiểu, vì xuất thân của cô gái đó rất đơn giản nên không liên quan gì đến Lãnh Nhược Băng, vậy tại sao Lãnh Nhược Băng liều mạng như thế cứu cô ta?Một lúc lâu sau Nam Cung Dạ đứng dậy lên lầu trở lại phòng Lãnh Nhược Băng, nhẹ nhàng nằm ở trên giường.Lặng lẽ nhìn chằm chằm gò má của của cô, hận không thể nhìn thấu cô.Lãnh Nhược Băng ngủ không ngon, không lâu sau cô bị đánh thức bởi sự vuốt ve của Nam Cung Dạ.
Từ từ mở đôi mắt đẹp ra nhìn Nam Cung Dạ nở một nụ cười tự nhiên.Nam Cung Dạ nhíu mày, nhớ lại sự chủ động đêm qua của cô liền cảm thấy thoải mái, anh nâng cằm cô lên, nói: “Tôi cứ nghĩ cô là một thiên sứ thanh khiết không nghĩ rằng cô cũng có dáng vẻ quyến rũ như vậy.”Khuôn mặt của Lãnh Nhược Băng khẽ ửng hồng, cô ngượng ngùng chui vào lòng của anh: "Nếu như tôi không thể khiến Ngài Nam Cung hài lòng anh nhất định sẽ dùng súng bắn chết tôi, vì sinh tồn nên tôi phải liều mạng.”.