Nam Cung Dạ cau mày, nhìn chằm chằm cô một lúc lâu và bắt đầu tự hỏi bản thân, liệu sau khi chia tay cô anh có thực sự hối hận không?Cuối cùng vẫn không có đáp án, trong một giây này anh không biết lòng mình là như thế nào.
Có lẽ sẽ nhớ cô, có thể sẽ hối hận vì thả cô đi hoặc có thể rất nhanh thôi sẽ quên cô.Nhưng cho dù là thế nào thì cuộc chia tay này đã thành kết cục được định trước.Lãnh Nhược Băng tự giễu cười: "Chắc chắn là không, bởi vì tôi cũng không nhớ anh.
Chúng ta đều là người qua đường vô tình bước qua cuộc đời của nhau."Đồng tử của Nam Cung Dạ co rút mạnh, một sự tức giận không thể giải thích được dâng lên trong lòng anh.Cô sẽ không nhớ anh! Người phụ nữ này trước nay luôn vô tình và cố chấp như vậy, bởi vì không yêu nên cũng không thèm nói dối, cứ thẳng thừng như vậy nói ra sự hờ hững của mình với anh.Trái tim anh như bị một bàn tay to lớn bóp nhẹ, không đau lắm nhưng lại rất khó chịu.“Rời xa tôi cô sẽ đi tìm người đàn ông khác sao?” Giọng anh có vẻ bất cần lại có ý trêu chọc nhưng chỉ mình anh biết anh rất mong câu trả lời của cô, mặc dù lại sợ nghe thấy câu trả lời mà anh không muốn.“Có thể.” Từ trước đến nay đàn ông chưa bao giờ là trọng tâm của cuộc đời cô, nhưng cô đã hứa với ba sẽ sống một cuộc đời ổn định nhất, hạnh phúc nhất.
Nửa đời còn lại rất quan trọng, một người phụ nữ không tìm được người đàn ông yêu mình thật là đáng tiếc.Tay của Nam Cung Dạ một tay nắm chặt tuyết, tuyết mềm lập tức bị nặn thành một quả bóng cứng rồi dần dần tan thành nước trong lòng bàn tay ấm áp của anh.Nghĩ đến cảnh cô sẽ tìm được người đàn ông khác, cười nói vui vẻ trong vòng tay của anh ta mà lòng anh đau như có vô số mũi kim châm.
Cô có thể không yêu anh hoặc nhớ anh nhưng cô không thể có người đàn ông khác!Một lúc sau, lửa giận của anh tích tụ càng lúc càng dữ dội cuối cùng tuôn trào, anh đột nhiên vươn tay nhéo cằm cô, hận không thể bóp chết cô nhưng khóe miệng lại cười xấu xa: "Người đàn ông mà cô tìm kiếm trong tương lai là kiểu người như thế nào?"Lãnh Nhược Băng cau mày vì đau, cảm thấy hơi bối rối vì cơn tức giận đột ngột của anh.
Thông minh như cô ngay lập tức hiểu ra lý do khiến anh tức giận.
Người đàn ông này quá độc đoán, cho dù không muốn cô cũng không cho phép cô tìm người đàn ông khác, một lần làm tình nhân của anh liền muốn cô gắn với cái mác đó cả đời.Cô không phục!Tuy rằng cô thật sự không nghĩ tới việc sớm tìm người đàn ông khác nhưng giờ phút này lại cố chấp khiêu khích sự thống trị của anh, thế là cô cũng cười xấu xa: "Đương nhiên là một người tôi yêu."Sức tay của Nam Cung Dạ không ngừng tăng lên, ngón tay không hiểu cố ý hay vô ý xoa má cô: "Cô yêu kiểu đàn ông như thế nào?"Lãnh Nhược Băng nhướng mày bướng bỉnh: "Người có thể lọt vào mắt tôi."Nam Cung Dạ giận quá mà cười.
Người đàn ông có thể lọt vào mắt cô, anh còn chưa đủ tốt sao? Cưng chiều cô lâu như vậy lại không thể lọt vào mắt cô!“Lãnh Nhược Băng, cô giỏi thật!” Nam Cung Dạ lại tăng thêm sức mạnh bàn tay, véo má cô đến nỗi xuất hiện vết đỏ: "Đêm nay là đêm cuối cùng chúng ta ở bên nhau, tôi sẽ khiến cô không thể nào quên!”Truyện được đăng trên d.t.r.u.y.e.n, t.r.u.y.e.n.h.d.1, qua ủng hộ nhéNói xong anh tức giận cõng cô lên vai sải bước về biệt thự.
Tắm xong liền ném cô lên giường lớn.Sau khi ngâm mình trong bồn tắm xong, cơn tức giận của anh dịu đi một chút, anh thốt ra một câu mà ngay cả anh cũng không nghĩ tới: "Nếu cô không muốn chia tay, tôi có thể..." Anh đột nhiên không muốn cô rời khỏi anh.“Ngài Nam Cung không phải là người tùy tiện thay đổi ý định.” Lãnh Nhược Băng cười nói, trong mắt cô dường như có chút mỉa mai.
Cuối cùng cũng đợi đến ngày được tự do, cô sẽ không ngốc chọn ở lại nơi này để bị giam cầm, hơn nữa cô không có tình yêu với Nam Cung Dạ, vậy nên cũng không có gì là không nỡ.
Cô nhìn thấy hy vọng, muốn đẩy kẻ thù của cô xuống địa ngục sau đó cao chạy xa bay đuổi theo sự tự do mà cô hằng mong ước.Đôi mắt của cô lại chọc tức anh, cô bị ghì chặt trong vòng tay anh không chút thương tiếc: "Cô nói đúng, tôi sẽ không đổi ý."Nụ hôn của anh rơi xuống mãnh liệt, cuồng nhiệt như thể nhiệt huyết của cuộc đời anh sắp được sử dụng hết vào lúc này.
Anh không nhẹ nhàng chút nào, nụ hôn xen lẫn cắn xé cuối cùng tàn nhẫn cắn trên vai cô một vết máu.Lãnh Nhược Băng âm thầm nghiến răng chịu đựng tất cả những điều này, sau đêm nay cô không còn liên quan gì đến anh nữa!Ngoài cửa sổ tuyết bay dày đặc, còn trong nhà một mảnh kiều diễm.Người bên trong chào tạm biệt lần cuối một cách điên cuồng như trút hết nỗi nhớ..