“À… vâng, Dạ thiếu, tôi nói sai rồi.” Quản Vũ cảm thấy áp suất không khí trong phòng thấp đến mức không thở nổi, tự lẩm bẩm một mình, Dạ thiếu, tại sao anh lại trở nên như vậy.
Nếu đã không nỡ sao còn vứt bỏ người ta làm gì, hơn nữa tại sao phải tự hờn dỗi bản thân sau khi chia tay cô ấy? Anh ta đã thấy trước rằng những ngày tiếp theo chỉ sợ sẽ không dễ chịu, gần vua như gần cọp.“Tránh ra!” Nam Cung Dạ lại ném tập tài liệu đã cầm lên: "Sáng nay ai cũng đừng quấy rầy tôi!”“Vâng.” Quản Vũ vội vàng thu dọn tài liệu cất kỹ rồi bước ra đóng cửa lại.Một văn phòng trống trải ngay sau đó vang lên một âm thanh ‘bộp, bộp’ liên tiếp, tất cả tài liệu trên bàn Nam Cung Dạ đều bị cuốn xuống đất.
Vẫn chưa thể trút được cơn tức giận trong lòng, anh gõ mấy cái vào màn hình nền.Nhìn bàn làm việc trống rỗng, Nam Cung Dạ cũng buồn bực không hiểu sao lại không kiềm chế được cảm xúc khi nghe chuyện về Lãnh Nhược Băng, so với sự bình tĩnh của cô thì đây có vẻ là một thất bại!Anh bức bối đứng dậy bước đến khung cửa sổ lớn kiểu Pháp nhìn thế giới tuyết phủ bên ngoài, đôi mày anh tuấn khẽ nhíu lại tạo thành một chữ xuyên*.
Ánh nắng ban trưa chiếu tới phủ lên người anh một đường viền vàng.Đúng vậy, Quản Vũ nói đúng, không phải chỉ là một người phụ nữ thôi sao? Từ nay về sau không nghĩ tới cô, không gặp cô, có lẽ vài ngày nữa sẽ quên cô thôi, sẽ không ảnh hưởng gì đến anh.Lãnh Nhược Băng vẫn chọn khách sạn cô ở khi mới đến Long Thành, khách sạn Vạn Hào, thật trùng hợp,cô lại ở phòng 1308.
Điều này khiến cô cảm thấy như trở lại điểm ban đầu.
Điều khác biệt là cô đã giành được quyền thiết kế tòa nhà mang tính bước ngoặt ở Long Thành.
Bước tiếp theo, cô sẽ thiết kế thật tốt sau đó kết kết thân tình cảm với Lạc Hành rồi cô sẽ dẫn ông ta xuống vực sâu.Sau một lúc nghỉ ngơi, cô bật máy tính muốn kiểm tra email của mình.
Vì trước đây sống ở Nhã Các sợ bị lộ thông tin riêng tư nên cô không bao giờ đăng nhập vào hộp thư của mình, giờ cô đã tự do và cuối cùng cũng có không gian riêng nên cần nhanh chóng liên hệ với Thần điện, nếu lâu không liên lạc, Tư Không Ngự sẽ rất lo lắng, anh ta mà tức giận thì hậu quả sẽ rất tai hại.Sự tức giận của Tư Không Ngự giống như sấm sét giữa trời lửa, không một ai trong Thần điện có thể chịu đựng được.
Mặc dù anh có tình cảm đặc biệt với cô nhưng nếu anh thực sự tức giận cũng sẽ khiến Lãnh Nhược Băng cảm thấy sợ hãi, sợ anh là một phản ứng theo bản năng mà cô đã hình thành trong sáu năm ở bên cạnh anh.
Hầu hết ấn tượng của cô về anh ta không hề ôn nhu, anh luôn yêu cầu cô phải hoàn thành mọi khóa huấn luyện và mọi nhiệm vụ một cách khắc nghiệt nhất.Anh ta là một vị vua, một vị vua độc ác quyến rũ và lãnh đạm, cuộc sống của người khác có thể thay đổi chỉ gói gọn trong một câu nói của anh ta.
Là một kẻ thống trị, cổ tay của anh ta là sấm sét, bản chất máu lạnh, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn.
Anh chưa bao giờ khoan dung với cấp dưới, chỉ nghiêm khắc như sắt đá.Nhanh chóng đăng nhập vào hộp thư và bất ngờ phát hiện ra cả tá email nằm trong hộp thư, tất cả đều được gửi bởi người bạn sinh tử cũ của cô là Arthur.Arthur là một người bạn tác chiến của Lãnh Nhược Băng.
Cả hai được huấn luyện ác quỷ cùng nhau và hoàn thành nhiều nhiệm vụ cùng nhau, chẳng hạn như sinh tử đồng minh.
Arthur vào thần điện sớm hơn cô, tình cảm giữa hai người được mài dũa giữa sự sống và cái chết, anh giống như người anh em thân thiết nhất của cô, tình yêu giữa hai người còn mạnh hơn cả máu mủ.“Sunset Angel, nhanh chóng liên lạc với thiếu gia bằng video.” Khoảng hơn chục email mà Arthur gửi cho cô gần đây chỉ có câu này lặp đi lặp lại.Lãnh Nhược Băng không khỏi cau mày..