"Cô nói cái gì?"
Hàn Khang Dụ bị những từ ngữ mập mờ phía sau làm cho cả kinh. Anh quay phắt lại nhìn chằm chằm về phía Mẫn Thanh Nghi, không kìm nén được mà đưa tay nắm chặt lấy ngần cổ trắng nõn của cô ta, đem ấn mạnh lên bức tường lát đá hoa cẩm thạch.
"Á!" Mẫn Thanh Nghi kêu lên một tiếng, nhíu chặt lông mày đầy đau khổ. Người đàn ông này quá mức khủng khiếp, khiến toàn thân cô ta không rét mà run.
Hai tay Mẫn Thanh Nghi liên tục đập đập vào vòm ngực săn chắc của đối phương, sợ rằng chỉ cần anh gia tăng thêm lực ở lòng bàn tay, cô ta chắc chắn sẽ bị bóp cổ đến chết mất.
"Điều tôi nói hoàn toàn là sự thật. Hàn Khang Dụ, trước khi kết hôn với anh, Bạch Khởi Song đã từng qua lại cùng đàn ông. Có một lần… có một lần… ặc ặc!"
Hàn Khang Dụ buông tay khỏi cổ Mẫn Thanh Nghi, làm cho cô ta cúi rạp người xuống, ôm bụng ho lên sặc sụa. Mẫn Thanh Nghi đưa tay chống lực đẩy người lên, sau đó tiếp tục giải thích.
"Có một lần, vào hơn hai năm về trước, tôi đã trông thấy Bạch Khởi Song… lén lút đi tới bệnh viện phụ sản."
Hàn Khang Dụ vẫn tiếp tục giữ yên lặng, thử xem Mẫn Thanh Nghi đang muốn nói gì nữa. Nhưng Mẫn Thanh Nghi vẫn rất quả quyết, không giống như đang nói dối anh.
"Tôi đã âm thầm bám theo chị ta. Khoảng chừng hơn ba tiếng sau, Bạch Khởi Song ôm bụng đi ra. Haha, trớ trêu thay, bác sĩ phụ trách cho cô ta lại là chị Vương, một người quen của tôi."
Kể đến đây, khuôn mặt giảo quyệt của Mẫn Thanh Nghi lại trở nên trầm hẳn xuống: "Bạch Khởi Song đến để phá thai. Cái thai đã được hai tháng tuổi."
Hàn Khang Dụ cứng đờ người, toàn thân trở nên buốt giá.
"Câu chuyện cô vừa bịa ra chỉ khiến sự đố kị trong lòng cô thêm hằn sâu." Anh nhàn nhạt lên tiếng, sau đó cũng rời đi.
Mẫn Thanh Nghi vẫn chưa chịu bỏ cuộc, gân cổ gào lớn: "Tin hay không tùy anh. Nhưng nếu cần thiết, tôi sẽ giúp anh liên hệ với bác sĩ Vương."
***
Hộc… hộc…
"Khoan… Hãy dừng lại!"
Hang động ẩm ướt ngập tràn mùi rong rêu hoang dại, tiếng nước chảy từ trên các kẽ vách hang róc rách tuôn xuống, thỉnh thoảng lại rơi tí tách trên tấm lưng trần vạm vỡ của người đàn ông.
Toàn thân anh để trần, mồ hôi rịn ra ướt nhẹp, máu đỏ hòa cùng hoan lạc, tất cả đều làm cho cuộc giao hoan thêm trở nên nóng bỏng đến mức kinh diễm.
Cô gái nằm dưới thân anh liên tục thở dốc. Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mĩ vùi đầu vào trong hõm vai cứng cáp của người đàn ông. Đôi chân dài trắng muốt, thon thả quặp chặt qua hông anh, tiếng kêu nỉ non phát ra, ưỡn cao vòm ngực nảy lửa mà hứng chịu những cú thúc sâu và mạnh mẽ nhất.
"Trầm Dư, Trầm Dư!"
Tiếng gọi mỗi lúc càng trở nên gấp gáp. Người đàn ông điển trai lắc mạnh hông, lại điên cuồng cúi xuống mà hôn cô ngấu nghiến.
Người đẹp uốn éo gợi cảm, muốn tránh né những đợt tấn công cuồng loạn từ anh, nhưng càng giẫy giụa lại càng khiến dục vọng chiếm hữu của đối phương trở nên thêm hăng máu.
"Đừng, Khang Dụ."
Những ngón tay cứng cáp của Hàn Khang Dụ đan chồng lên bàn tay Trầm Dư, thuận đà cúi xuống cắn mạnh nơi vòm ngực mềm mại đang nảy lên vờn xuống, cọ xát với da thịt anh không rời.
Cảm giác hoan lạc cực điểm này quả thực khiến Hàn Khang Dụ rơi vào trầm luân, điên loạn mà hạnh phúc đỉnh cao.
Sau gần hai tiếng ân ái, Hàn Khang Dụ gầm lên, đem toàn bộ dịch ngọc phóng thích vào bên trong cơ thể mềm mại đang nhũn ra của Trầm Dư.
Cô thở không ra hơi, được Hàn Khang Dụ ôm siết trong lòng, nhẹ nhàng hôn lên vầng trán đẫm ướt.
"Dù sau này có xảy ra bất cứ chuyện gì, em vẫn là người con gái xinh đẹp nhất trong cuộc đời anh." Hàn Khang Dụ vuốt ve mái tóc người yêu, dịu dàng nói.
Khi ấy, khuôn mặt xinh đẹp của Trầm Dư đỏ ửng, vội vàng rúc đầu vào trong vòm ngực săn chắc của anh mà thủ thỉ những lời không rõ.
Gương mặt này, dung mạo này, Lisera Trầm Dư - dù có chết Hàn Khang Dụ cũng không bao giờ quên được.
***
Bạch Khởi Song ôm theo di ảnh của cha, nhẹ nhàng bước xuống phòng khách. Những khuôn mặt ghét bỏ từ ba kẻ lạ hoắc cứ thế nhìn cô chằm chằm không buông. Trong khi đó, Bạch Khởi Song chỉ đáp lại họ bằng thái độ hết sức dửng dưng, quật cường mà lạnh lẽo.
"Chị định đi đâu?" Mẫn Thanh Nghi nhướn mày dò hỏi.
Bạch Khởi Song ôm chặt di ảnh vào trong lòng, nhếch miệng đáp một câu thừa thãi: "Liên quan đến cô?"
"Ồ! Tôi đã nói với Hàn Khang Dụ về quá khứ dơ dáy của chị. Xem ra, cơ hội trở lại nhà họ Hàn cũng không còn nữa."
Mẫn Thanh Nghi cười khì, cố tình chọc tức Bạch Khởi Song.
Cô chẳng buồn để mắt, đi ra phía bãi đỗ xe, đặt di ảnh vào ghế phụ bên cạnh, sau đó nhấn ga, xoay vô lăng đánh lái.
Hai mẹ con Mẫn Hoa Tang không hề hay biết, vào hai năm trước, Bạch Huấn đã âm thầm chuyển nhượng tám phần mười số gia sản cả đời ông tích góp được vào thẻ tiết kiệm. Và chiếc thẻ đen này do Bạch Khởi Song thừa hưởng toàn bộ.
Vốn dĩ, Bạch Khởi Song không muốn nhận, đã từng từ chối lòng tốt của cha. Cô cho rằng, tiền tài Bạch Khởi Song có thể dựa vào chính năng lực bản thân làm ra. Còn cha đã đến tuổi già yếu, cần phải sử dụng số tiền này hơn là cô.
"Thẻ đen được cha gửi ở ngân hàng. Khi nào con cần hãy đến đó lấy. Khởi Song, chuyện này ngoài hai cha con mình ra, không có bất cứ ai biết nữa."
Bạch Khởi Song vừa lái xe, vừa nghĩ tới những lời Bạch Huấn đã nói với cô vào khoảng thời gian rất lâu khi trước.
Rơi vào tình thế bắt buộc như thế này, Bạch Khởi Song không thể từ chối. Cô sẽ rút tiền và mua một căn hộ nhỏ để có chỗ làm nơi thờ phụng cho cha.
Khi Bạch Khởi Song rời khỏi ngân hàng đã quá năm giờ chiều. Mùa đông tại Thiển Châu luôn trong tình trạng âm u, sắp mưa. Cái lạnh tê buốt len lỏi vào từng thớ da, tấc thịt.
Bạch Khởi Song thổi hơi vào lòng bàn tay, chà qua chà lại cho ấm, sau đó nhanh chóng lái xe đến khu môi giới nhà đất. Bất cứ việc gì đã được định liệu, cô đều cố gắng giải quyết cho xong hết.
Người tư vấn nhà đất là Thạc A Tráng, có thâm niên gần hai mươi năm trong nghề. Ông ta hồ hởi chào Bạch Khởi Song, miệng vẫn liên thanh giới thiệu về đặc điểm của từng khu chung cư.
"Nhìn Bạch tiểu thư ăn mặc giản dị, tôi đoán cô cũng thích những căn hộ được thiết kế theo lối cổ điển phải không?"
"Ông nhầm rồi. Tôi là một con người ưa hiện đại." Bạch Khởi Song lập tức phủ nhận.
Da mặt Thạc A Tráng hơi đỏ lên, sau đó gãi đầu nói thêm: "Vâng! Vậy thì mời Bạch tiểu thư thử xem qua căn hộ này. Đây là một trong những phòng ngủ đẹp nhất của tập đoàn chúng tôi."
Bạch Khởi Song quan sát số phòng, là 304. Cô không đòi hỏi quá cao về phòng hay cách bài trí mà chỉ cần đáp ứng đầy đủ nhu cầu cần thiết là được.
Ngay khi Bạch Khởi Song đang chuẩn bị theo chân Thạc A Tráng bước vào xem xét, một cô gái xinh đẹp ăn mặc sang trọng từ phía đối diện nhanh chóng đi tới, đưa tay chặn ngang cửa.
"Khoan! Căn phòng này tôi đã ngắm từ trước."
Bạch Khởi Song thấy dung mạo của cô ta rất quen. Sau một hồi suy ngẫm, cô liền đưa ra được ngay đáp án: "Cố Yên Chi?"
Cố Yên Chi đảo mắt, liếc nhìn Bạch Khởi Song từ trên xuống dưới, cong môi gật đầu: "Hàn phu nhân cũng có lúc đến mua căn hộ mới sao?"
Bạch Khởi Song không muốn đôi co thêm với cô ta, lập tức xoay người nhìn sang hướng khác.
"Nếu căn phòng này đã có người muốn đặt, vậy thì ông Thạc có thể dẫn tôi đi xem phòng khác."
"Nhưng mà…"
Thạc A Tráng rơi vào thế bí. Mâu thuẫn của phụ nữ vô cùng rắc rối, ông ta cũng không muốn dây dưa.
Nghĩ là làm, đằng nào khách của ông ta cũng đã ngỏ ý muốn đi xem chỗ khác, vậy thì càng tốt chứ sao.