“Bạch Khởi Song, em ở đâu hả? Bạch Khởi Song.”
Hàn Khang Dụ sau khi trở lại bệnh viện, lập tức đi tìm Bạch Khởi Song. Anh chạy khắp nơi, lòng như lửa đốt, lo lắng cùng cực nhưng không thể nào tìm được cô. Vừa vào trong phòng bệnh đã không thấy bóng dáng cô, anh còn cho rằng cô đã rời khỏi mình nên nóng lòng chạy khắp bệnh viện để mà tìm. Có trời mới biết anh đang lo đến mức nào, hận không thể lật cả cái bệnh viện này lên để tìm được cô.
Đây là lần đầu tiên Hàn Khang Dụ lo sợ mất một thứ gì đó, anh không còn sự điềm tĩnh và lạnh lùng, bây giờ chỉ còn sự tức giận đan xen nỗi lo lắng. Đến cả thuộc hạ cũng không thể lên tiếng khuyên nhủ được anh. Các bác sĩ nhìn anh cũng chẳng dám ngăn cản, miễn anh không làm ảnh hướng quá lớn đến những bệnh nhân của họ.
Đứng ở thang bộ, Hàn Khang Dụ thở dốc, mồ hôi trên trán túa ra như tắm. Dực Sinh thấy anh như vậy thì lo lắng mà lên tiếng: “Lão đại, đừng điên cuồng tìm như vậy. Anh bình tĩnh lại trước đã.”
“Cậu nói tôi bình tĩnh thế nào?” Hàn Khang Dụ gằn giọng, bàn tay to siết chặt lấy lan can như thể muốn bóp nát nó.
“Lần này cô ấy lại mất tích, liệu có gì bất trắc hay không? Lỡ tôi không đến kịp để bảo vệ cô ấy thì sao? Cậu nói tôi làm sao bình tĩnh?”
“Nhưng mà anh điên cuồng chạy như thế cũng không phải cách. Phong thái cao cao tự tại bình thường của anh đâu? Tại sao lại vì một người phụ nữ mà mất kiểm soát?”
Dực Sinh thở dài, buông lời trách móc anh. Lão đại trước nay luôn lạnh lùng và điềm tĩnh, không ngờ hôm nay lại vì một người phụ nữ mà không thể kiểm soát được bản thân mình. Đúng là khiến cậu phải nhìn bằng ánh mắt khác.
“Cô ấy… Vô cùng quý giá đối với tôi.” Anh siết chặt tay, lời nói của Dực Sinh khiến lửa giận trong lòng anh hạ đi không ít.
“Qúy giá thì anh nên bình tĩnh tìm cách đưa người ta về mới đúng. Bây giờ kích động không những ảnh hưởng đến những người xung quanh, mà còn không tìm được Bạch Khởi Song nữa.”
“Vậy thì bây giờ tôi nên làm gì mới được?” Anh mất kiên nhẫn, túm lấy cổ áo của Dực Sinh.
“Về phòng bệnh của cô ấy đã, rồi hẵng tính tiếp.” Dực Sinh gỡ tay anh ra khỏi cổ áo mình, sau đó hướng về phòng bệnh của cô.
Hàn Khang Dụ đi đằng sau, trong lòng vẫn không tin rằng cô bị thương như vậy mà lại dám bỏ trốn. Khi hai người quay lại thì thấy Bạch Khởi Song bước từ trong nhà vệ sinh ra.
Cả ba người đều ngạc nhiên nhìn nhau.
Bạch Khởi Song mắt tròn mắt dẹt nhìn hai người, chưa kịp lên tiếng thì anh đã bước tới, ôm chầm lấy cô. Thấy bộ dạng kích động của anh và mùi mồ hôi quyến rũ, cô ngơ ngác nhìn Dực Sinh rồi mới lên tiếng hỏi: “Có chuyện gì xảy ra sao?”
“Đã qua rồi.” Anh đáp lời, không giấu được sự vui mừng ở trong giọng nói. Cái ôm này khiến anh biết rằng mình đang ở hiện thực, nỗi lo đó hoàn toàn chỉ là ảo giác.
“Cái gì thế? Có cần tình cảm vậy không? Tôi là bệnh nhân đấy, anh sắp bóp chết tôi rồi.” Bạch Khởi Song nổi máu trêu người, cô bật cười, vỗ vỗ vào bắp tay cường tráng của anh.
“Em còn dám cười?” Anh véo nhẹ gò má trắng mịn, tức giận nhìn cô.
Hốc mắt anh vẫn còn hơi đỏ, cô cũng không muốn trêu nữa. Sự kích động vừa rồi của anh khiến cho cô cảm động, đặt tay lên vai anh, cô thở dài rồi lên tiếng: “Nể tình anh lo cho tôi như vậy, tôi quyết định sẽ theo anh về.”
“Em nói lại lần nữa?” Hàn Khang Dụ nửa tin nửa ngờ, muốn xác thực lại thông tin mà mình vừa nghe. Anh nắm nhẹ vai cô, háo hức chờ câu trả lời.
Bạch Khởi Song đặt tay lên vai anh, thở dài rồi đáp lời, mang theo một chút giễu cợt có thể dễ dàng nghe ra: “Tên quỷ vương này, tôi nói là tôi miễn cưỡng đại giá quang lâm đến căn nhà tồi tàn của anh, nghe rõ chưa?”
“Phụt!” Dực Sinh nhịn không nổi mà phì cười. Trước nay chưa từng có người nào dám nói như vậy với lão đại của cậu, lại còn cả thái độ tự cao đó nữa, cô gái này hình như đã bị anh chiều quá rồi thì phải.
Đôi tai thính của Hàn Khang Dụ nghe thấy tiếng cười của cậu, lập tức gằn giọng: “Cười cái gì?”
“Đâu? Em cười đâu ạ?” Dực Sinh hắng giọng, lập tức khua tay chối bay chối biến. Đúng là người ta chỉ thay đổi trước mặt vợ chứ chẳng bao giờ dịu dàng trước người ngoài.
“Mà hai người đi đâu đấy? Sao lại nhiều mồ hôi thế này?” Cô lo lắng, định vuốt tóc anh thì vết thương ở bụng lại nhói lên.
Hàn Khang Dụ thấy đôi mày của cô nhíu lại liền biết rằng đã đụng đến vết thương. Anh lo lắng nắm lấy tay cô, sau đó bế cô lên giường, cằn nhằn: “Vết thương còn chưa lành được tí nào mà đã xuống giường, đầu em chứa cái quái gì vậy?”
“Nè anh trai, đầu tôi chứa não và trí thông minh đấy ạ. Làm ơn đừng có lải nhải bên tai người bệnh, tôi dỗi tôi hôn mê thêm mấy ngày nữa cho anh vừa lòng.” Cô vừa đặt mông lên giường là bật lại anh ngay lập tức.
Lần này Dực Sinh biết điều, cố nhịn đến khi ra ngoài, cậu đóng cửa lại rồi mới dám cười lớn. Thế nhưng tiếng cười của cậu xui xẻo bị Hàn Khang Dụ âm thầm ghi thù.
Lý Tiêu Tiêu bị coi như không khí, từ sớm cô ta đã phải đến đây để quỳ, thế nhưng Hàn Khang Dụ không hề thương tiếc mà bỏ qua sự tồn tại của cô ta, cũng không thèm hỏi han lấy một câu.
Bạch Khởi Song nhìn thấy bộ dạng đáng thương của Tiêu Tiêu bèn lên tiếng: “Ai bắt cô quỳ ở đây?”
“Là tôi tự nguyện.” Cô ta hậm hực đáp lời, không dám nói sự thật.
“Đứng lên đi, dù gì cũng quỳ được khá lâu rồi.”
Dùng đầu gối nghĩ cũng biết là ai bắt người phụ nữ kia phải thực hiện hành động này để thể hiện sự ăn năn. Cô không cao thượng mà tha thứ cho cô ta, nhưng càng không muốn nhìn ả ta thường xuyên xuất hiện trước mặt mình.
Lý Tiêu Tiêu nghe vậy thì do dự, cô ta không dám đứng dậy khi nhìn thấy sắc mặt đáng sợ của Hàn Khang Dụ ở phía đối diện.
Bạch Khởi Song quay sang nhìn Hàn Khang Dụ ra hiệu. Anh lập tức ôn hòa trở lại, sau đó mới nhàn nhạt lên tiếng: “Yên tâm đi, mau đứng dậy.”
Cô ta mím môi, gượng dậy nhưng do quỳ quá lâu nên chân đứng không vững, ngã đập đầu xuống thành giường. Cả cô và anh đều giật mình, nhìn trán của Tiêu Tiêu ửng đỏ nhưng hoàn toàn làm ngơ. Dù gì đồ của bệnh viện cũng sẽ không khiến người ta bị thương nặng được, nhưng nhìn cô nàng vừa đi vừa xoa xoa trán như thế cũng khiến Bạch Khởi Song vô cùng khoái chí.
Rời khỏi bệnh viện, Lý Tiêu Tiêu hậm hực lẩm bẩm chửi Bạch Khởi Song thậm tệ. Nhưng khi vừa đi bộ qua nhà dân để đến chỗ đỗ xe, cô ta bỗng bị tạt một xô nước thải bẩn thỉu vào mặt. Người phụ nữ gây ra chuyện này vội vàng bước tới xin lỗi rối rít, trên tay vẫn cầm theo một chiếc xô đỏ rất to, vẫn còn bốc mùi hôi thối.
Lý Tiêu Tiêu tức giận, định mắng bà ta một trận nhưng thấy đây là nơi công cộng nên không dám quá đà, chỉ gằn giọng răn đe bà ta: “Bà biết tôi là ai không hả? Hất nước như thế hậu quả là gì có biết không?”
Bà ta nghe vậy liền biết sắp có rắc rối, lập tức lớn tiếng xin lỗi: “Tôi xin lỗi, tôi thực sự không cố ý tạt nước vào cô. Cô rộng lượng buông tha cho tôi đi mà.”
“Bà…”
Lời nói của bà ta khiến cho tất cả mọi người đứng lại để hóng chuyện. Lý Tiêu Tiêu biết mình sắp gặp rắc rối, đành ấm ức nện gót rời đi.
Đến khi bóng dáng kênh kiệu của cô ta đã khuất bóng, Dực Sinh mới từ góc tối đi ra, trên môi vẫn còn vương lại ý cười hả dạ. Người đàn bà vui vẻ bước tới chỗ anh, cất tiếng: “Sao hả cậu trai trẻ?”
“Rất tốt.” Dực Sinh đáp lời, sau đó rút ví, hào phóng đưa cho bà ta một số tiền không nhỏ.
‘Dám giở trò với thiếu phu nhân của anh à, vậy là không nể mặt anh rồi!’